Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9696
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên im lặng. Không đúng! Người này không biết huyết mạch Phong Ma của hắn! Quá bất thường! Chẳng lẽ đối phương không phải người của Dương tộc nhà mình? Chẳng lẽ hắn nhầm lẫn gì đó? Trong lòng Diệp Huyên hiện lên sự nghi ngờ. Lúc này, ông lão áo đen kia lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, ngươi có biết Tông tộc này được Dương tộc ta bảo vệ không?” Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn ông lão áo đen, cất tiếng hỏi: “Tộc trưởng của Dương tộc các ông là Kiếm chủ áo xanh đúng không?” Ông lão áo đen nhíu mày: “Sao ngươi lại biết Kiếm chủ?” Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt: “Nếu ông là người của Dương tộc thì tại sao lại không nhận ra ta?” Ông lão áo đen híp mắt: “Ta là người của Dương tộc thì phải nhận ra ngươi à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen, sau đó hắn mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện: “Ông có biết thứ này không?” Ông lão áo đen lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ!” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp đột nhiên thở dài: “Tiểu chủ, có lẽ người này chỉ là một tên lâu la ở Dương tộc thôi… Người đừng hỏi ông ta nữa! Ông ta hoàn toàn không biết ta và người! Người nói thẳng đi!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, hắn nhìn về phía ông lão áo đen: “Ông từng gặp Kiếm chủ áo xanh chưa?” Ông lão áo đen cười nhạt: “Đương nhiên là gặp rồi!” Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông không cảm thấy ta và ông ấy rất giống nhau à?” Ông lão áo đen quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó, ông ta nổi giận: “Tên ranh con, ngươi còn muốn lừa gạt ta à? Sao, ngươi muốn nói với ta ngươi là nhi tử của Kiếm chủ áo xanh đúng không? Đúng là buồn cười, người đời ai không biết Kiếm chủ chỉ có một nữ nhi? Ngươi đúng là to gan!” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Bi kịch! Bi kịch quá”. Ông lão áo đen đang nổi giận đột nhiên vung tay áo, một lực lượng đáng sợ đánh về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên ở phía xa hơi nhíu mày, hắn xông về phía trước, chém xuống một kiếm. Vụt! Kiếm quang lập tức đánh tan lực lượng đáng sợ kia! Thấy cảnh này, ông lão áo đen nhíu mày; “Ngươi là kiếm tu!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên im lặng. Không đúng! Người này không biết huyết mạch Phong Ma của hắn! Quá bất thường! Chẳng lẽ đối phương không phải người của Dương tộc nhà mình? Chẳng lẽ hắn nhầm lẫn gì đó? Trong lòng Diệp Huyên hiện lên sự nghi ngờ. Lúc này, ông lão áo đen kia lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, ngươi có biết Tông tộc này được Dương tộc ta bảo vệ không?” Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn ông lão áo đen, cất tiếng hỏi: “Tộc trưởng của Dương tộc các ông là Kiếm chủ áo xanh đúng không?” Ông lão áo đen nhíu mày: “Sao ngươi lại biết Kiếm chủ?” Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt: “Nếu ông là người của Dương tộc thì tại sao lại không nhận ra ta?” Ông lão áo đen híp mắt: “Ta là người của Dương tộc thì phải nhận ra ngươi à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen, sau đó hắn mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện: “Ông có biết thứ này không?” Ông lão áo đen lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ!” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp đột nhiên thở dài: “Tiểu chủ, có lẽ người này chỉ là một tên lâu la ở Dương tộc thôi… Người đừng hỏi ông ta nữa! Ông ta hoàn toàn không biết ta và người! Người nói thẳng đi!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, hắn nhìn về phía ông lão áo đen: “Ông từng gặp Kiếm chủ áo xanh chưa?” Ông lão áo đen cười nhạt: “Đương nhiên là gặp rồi!” Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông không cảm thấy ta và ông ấy rất giống nhau à?” Ông lão áo đen quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó, ông ta nổi giận: “Tên ranh con, ngươi còn muốn lừa gạt ta à? Sao, ngươi muốn nói với ta ngươi là nhi tử của Kiếm chủ áo xanh đúng không? Đúng là buồn cười, người đời ai không biết Kiếm chủ chỉ có một nữ nhi? Ngươi đúng là to gan!” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Bi kịch! Bi kịch quá”. Ông lão áo đen đang nổi giận đột nhiên vung tay áo, một lực lượng đáng sợ đánh về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên ở phía xa hơi nhíu mày, hắn xông về phía trước, chém xuống một kiếm. Vụt! Kiếm quang lập tức đánh tan lực lượng đáng sợ kia! Thấy cảnh này, ông lão áo đen nhíu mày; “Ngươi là kiếm tu!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên im lặng. Không đúng! Người này không biết huyết mạch Phong Ma của hắn! Quá bất thường! Chẳng lẽ đối phương không phải người của Dương tộc nhà mình? Chẳng lẽ hắn nhầm lẫn gì đó? Trong lòng Diệp Huyên hiện lên sự nghi ngờ. Lúc này, ông lão áo đen kia lạnh lùng nói: “Chàng trai trẻ, ngươi có biết Tông tộc này được Dương tộc ta bảo vệ không?” Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn nhìn ông lão áo đen, cất tiếng hỏi: “Tộc trưởng của Dương tộc các ông là Kiếm chủ áo xanh đúng không?” Ông lão áo đen nhíu mày: “Sao ngươi lại biết Kiếm chủ?” Nghe vậy, Diệp Huyên sa sầm mặt: “Nếu ông là người của Dương tộc thì tại sao lại không nhận ra ta?” Ông lão áo đen híp mắt: “Ta là người của Dương tộc thì phải nhận ra ngươi à? Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Diệp Huyên nhìn ông lão áo đen, sau đó hắn mở lòng bàn tay, Tiểu Tháp xuất hiện: “Ông có biết thứ này không?” Ông lão áo đen lắc đầu: “Chưa thấy bao giờ!” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp đột nhiên thở dài: “Tiểu chủ, có lẽ người này chỉ là một tên lâu la ở Dương tộc thôi… Người đừng hỏi ông ta nữa! Ông ta hoàn toàn không biết ta và người! Người nói thẳng đi!” Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, hắn nhìn về phía ông lão áo đen: “Ông từng gặp Kiếm chủ áo xanh chưa?” Ông lão áo đen cười nhạt: “Đương nhiên là gặp rồi!” Diệp Huyên nhìn ông ta: “Ông không cảm thấy ta và ông ấy rất giống nhau à?” Ông lão áo đen quan sát Diệp Huyên một lúc, sau đó, ông ta nổi giận: “Tên ranh con, ngươi còn muốn lừa gạt ta à? Sao, ngươi muốn nói với ta ngươi là nhi tử của Kiếm chủ áo xanh đúng không? Đúng là buồn cười, người đời ai không biết Kiếm chủ chỉ có một nữ nhi? Ngươi đúng là to gan!” Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Bi kịch! Bi kịch quá”. Ông lão áo đen đang nổi giận đột nhiên vung tay áo, một lực lượng đáng sợ đánh về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên ở phía xa hơi nhíu mày, hắn xông về phía trước, chém xuống một kiếm. Vụt! Kiếm quang lập tức đánh tan lực lượng đáng sợ kia! Thấy cảnh này, ông lão áo đen nhíu mày; “Ngươi là kiếm tu!”