Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9748
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng. Đến lượt Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ đừng lo. Thiên Mệnh tỷ còn, người cũng còn; Thiên Mệnh tỷ vĩnh viễn là thần!" Bút Đại đạo thở dài. Tiểu Tháp: “Bút quèn! Mi không tin Thiên Mệnh tỷ chứ gì?" Bút Đại đạo cả giận: “Cái tháp rách nhà mi bớt ăn nói lung tung, ông đây nghi ngờ Thiên Mệnh lúc nào?" Tiểu Tháp lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi thấy ta nói đúng không?" Bút Đại đạo im lặng một hồi mới đáp: “Ta không thèm nói chuyện với cái tháp rách dốt nát nhà mi. Cái gì cũng không biết, chỉ biết làm màu!" Tiểu Tháp: “...”Diệp Huyên lắc đầu cười, thu hồi suy nghĩ, vừa định mở miệng thì nghe Mặc Vân Khởi nói: “Các ngươi cứ trò chuyện tự nhiên”. Rồi hắn ta rời đi. Diệp Huyên nhìn lên, thấy một cô gái đã đứng cách đó không xa - ngoài Kỷ An Chi ra thì còn ai? Nàng ta mặc váy dài thuần trắng, tóc để xõa vai, bên hông đeo thanh đao mà hắn từng tặng cho. Trong tay cầm một cái đùi gà. Diệp Huyên đi đến, mỉm cười chào hỏi: “An Chi, lâu rồi không gặp”. Kỷ An Chi gật đầu. Diệp Huyên: “Đi dạo chút nhé”. Kỷ An Chi gật đầu. Hai người đi ra sau núi. Trên đường đi, Diệp Huyên bỗng nắm tay Kỷ An Chi. Nàng ta chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn không rút ra. Hai người nắm tay nhau đi. Diệp Huyên cười hỏi: “Đùi gà ngon không?" Kỷ An Chi hơi rũ đầu: “Không ngon bằng ngươi làm”. Diệp Huyên bật cười, đoạn vươn tay phóng kiếm Thanh Huyên biến mất ở phía xa. Không bao lâu sau, nó trở lại trước mặt hắn với một con gà treo trên mũi kiếm. Tiểu Hồn: “...” Diệp Huyên cười: “Đi, ta làm gà cho cô ăn”. Hắn dẫn Kỷ An Chi ra sau núi, tìm một bãi đất trống, bắt đầu nướng gà. Hai người ngồi xuống, Kỷ An Chi nhìn con gà vàng ruộm mà thiếu điều chảy nước bọt. Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Nha đầu này vẫn ham ăn như vậy. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Diệp Huyên quay đầu lại, thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến. Áo giáp bạc, hông đeo loan đao. Chính là Công chúa Khương quốc, Khương Cửu. Vẫn anh tư hiên ngang như ngày nào.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng. Đến lượt Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ đừng lo. Thiên Mệnh tỷ còn, người cũng còn; Thiên Mệnh tỷ vĩnh viễn là thần!" Bút Đại đạo thở dài. Tiểu Tháp: “Bút quèn! Mi không tin Thiên Mệnh tỷ chứ gì?" Bút Đại đạo cả giận: “Cái tháp rách nhà mi bớt ăn nói lung tung, ông đây nghi ngờ Thiên Mệnh lúc nào?" Tiểu Tháp lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi thấy ta nói đúng không?" Bút Đại đạo im lặng một hồi mới đáp: “Ta không thèm nói chuyện với cái tháp rách dốt nát nhà mi. Cái gì cũng không biết, chỉ biết làm màu!" Tiểu Tháp: “...”Diệp Huyên lắc đầu cười, thu hồi suy nghĩ, vừa định mở miệng thì nghe Mặc Vân Khởi nói: “Các ngươi cứ trò chuyện tự nhiên”. Rồi hắn ta rời đi. Diệp Huyên nhìn lên, thấy một cô gái đã đứng cách đó không xa - ngoài Kỷ An Chi ra thì còn ai? Nàng ta mặc váy dài thuần trắng, tóc để xõa vai, bên hông đeo thanh đao mà hắn từng tặng cho. Trong tay cầm một cái đùi gà. Diệp Huyên đi đến, mỉm cười chào hỏi: “An Chi, lâu rồi không gặp”. Kỷ An Chi gật đầu. Diệp Huyên: “Đi dạo chút nhé”. Kỷ An Chi gật đầu. Hai người đi ra sau núi. Trên đường đi, Diệp Huyên bỗng nắm tay Kỷ An Chi. Nàng ta chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn không rút ra. Hai người nắm tay nhau đi. Diệp Huyên cười hỏi: “Đùi gà ngon không?" Kỷ An Chi hơi rũ đầu: “Không ngon bằng ngươi làm”. Diệp Huyên bật cười, đoạn vươn tay phóng kiếm Thanh Huyên biến mất ở phía xa. Không bao lâu sau, nó trở lại trước mặt hắn với một con gà treo trên mũi kiếm. Tiểu Hồn: “...” Diệp Huyên cười: “Đi, ta làm gà cho cô ăn”. Hắn dẫn Kỷ An Chi ra sau núi, tìm một bãi đất trống, bắt đầu nướng gà. Hai người ngồi xuống, Kỷ An Chi nhìn con gà vàng ruộm mà thiếu điều chảy nước bọt. Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Nha đầu này vẫn ham ăn như vậy. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Diệp Huyên quay đầu lại, thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến. Áo giáp bạc, hông đeo loan đao. Chính là Công chúa Khương quốc, Khương Cửu. Vẫn anh tư hiên ngang như ngày nào.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng. Đến lượt Tiểu Tháp lên tiếng: “Tiểu chủ đừng lo. Thiên Mệnh tỷ còn, người cũng còn; Thiên Mệnh tỷ vĩnh viễn là thần!" Bút Đại đạo thở dài. Tiểu Tháp: “Bút quèn! Mi không tin Thiên Mệnh tỷ chứ gì?" Bút Đại đạo cả giận: “Cái tháp rách nhà mi bớt ăn nói lung tung, ông đây nghi ngờ Thiên Mệnh lúc nào?" Tiểu Tháp lạnh giọng hỏi: “Vậy ngươi thấy ta nói đúng không?" Bút Đại đạo im lặng một hồi mới đáp: “Ta không thèm nói chuyện với cái tháp rách dốt nát nhà mi. Cái gì cũng không biết, chỉ biết làm màu!" Tiểu Tháp: “...”Diệp Huyên lắc đầu cười, thu hồi suy nghĩ, vừa định mở miệng thì nghe Mặc Vân Khởi nói: “Các ngươi cứ trò chuyện tự nhiên”. Rồi hắn ta rời đi. Diệp Huyên nhìn lên, thấy một cô gái đã đứng cách đó không xa - ngoài Kỷ An Chi ra thì còn ai? Nàng ta mặc váy dài thuần trắng, tóc để xõa vai, bên hông đeo thanh đao mà hắn từng tặng cho. Trong tay cầm một cái đùi gà. Diệp Huyên đi đến, mỉm cười chào hỏi: “An Chi, lâu rồi không gặp”. Kỷ An Chi gật đầu. Diệp Huyên: “Đi dạo chút nhé”. Kỷ An Chi gật đầu. Hai người đi ra sau núi. Trên đường đi, Diệp Huyên bỗng nắm tay Kỷ An Chi. Nàng ta chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn không rút ra. Hai người nắm tay nhau đi. Diệp Huyên cười hỏi: “Đùi gà ngon không?" Kỷ An Chi hơi rũ đầu: “Không ngon bằng ngươi làm”. Diệp Huyên bật cười, đoạn vươn tay phóng kiếm Thanh Huyên biến mất ở phía xa. Không bao lâu sau, nó trở lại trước mặt hắn với một con gà treo trên mũi kiếm. Tiểu Hồn: “...” Diệp Huyên cười: “Đi, ta làm gà cho cô ăn”. Hắn dẫn Kỷ An Chi ra sau núi, tìm một bãi đất trống, bắt đầu nướng gà. Hai người ngồi xuống, Kỷ An Chi nhìn con gà vàng ruộm mà thiếu điều chảy nước bọt. Diệp Huyên không khỏi lắc đầu cười. Nha đầu này vẫn ham ăn như vậy. Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Diệp Huyên quay đầu lại, thấy một cô gái đang chậm rãi đi đến. Áo giáp bạc, hông đeo loan đao. Chính là Công chúa Khương quốc, Khương Cửu. Vẫn anh tư hiên ngang như ngày nào.