Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9790

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lan Kình sửng sốt, sau đó vội nói: “Hiểu! Hiểu! Đến khi có thưởng đương nhiên chúng ta sẽ không quên Diệp thiếu!”  Diệp Huyên gật đầu: “Đều là người quen với nhau, nói những lời này khách sáo quá! Khách sáo quá!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Một Hội trưởng ở bên cạnh Lan Kình chần chừ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó, hắn có lấy hay là không đây?”  Lan Kình lạnh lùng đáp: “Đừng hỏi vấn đề như thế nữa có được không?”  Nói xong, ông ta cũng rời đi.  Mọi người: “…”  …  Sau khi đi vào thành, Diệp Huyên đi thẳng đến phủ thành chủ, hắn tìm một căn phòng rồi ngồi xếp bằng xuống.  Lúc này, bút Đại đạo đột nhiên nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu…”  Diệp Huyên nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm ý Nhân Gian bay lên, hắn phát hiện, kiếm ý Nhân Gian của hắn lại trở nên mạnh hơn rồi.  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đang ngày càng mạnh hơn!”  Diệp Huyên hỏi: “Đây là một chuyện tốt đúng không?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Không hoàn toàn là thế!”  Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đến quá nhanh, không có thời gian lắng đọng, ta cảm thấy bây giờ cậu cần phải cô đọng nó một chút”.  Diệp Huyên im lặng.  Bút Đại đạo nói tiếp: “Còn nữa, cậu nên nghiên cứu kỹ chữ ‘Nhân’ trong sáu chữ chân ngôn, chữ này ẩn chứa Nhân đạo, vô cùng ảo diệu, nếu cậu có thể hiểu rõ được nó, kết hợp với kiếm ý Nhân Gian, cậu sẽ trở nên rất đáng sợ”.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn nhìn chữ Nhân kia, im lặng một lát rồi nói: “Tiểu bút, ta từng nghe huynh nói chữ Nhân này là do một vài thánh hiền của Nhân tộc để lại, Nhân tộc này là Nhân tộc ở đâu? Những thánh hiền kia mạnh đến mức nào vậy?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Ta không thể nói với cậu được!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”  Bút Đại đạo cười khổ: “Việc này liên quan đến một vài chuyện của chủ nhân”.  Diệp Huyên gật đầu: “Vậy huynh có thể cho ta biết, rốt cuộc chủ nhân của huynh mạnh đến mức nào không?”  Một lúc sau bút Đại đạo mới nói: “Dù sao ở cả vũ trụ hiện hữu và vũ trụ vô biên, đều không có ai dám giết ngài ấy!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thanh Nhi cũng không dám ư?”  Bút Đại đạo đáp: “Nàng dám, nhưng nếu chủ nhân của ta

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lan Kình sửng sốt, sau đó vội nói: “Hiểu! Hiểu! Đến khi có thưởng đương nhiên chúng ta sẽ không quên Diệp thiếu!”  Diệp Huyên gật đầu: “Đều là người quen với nhau, nói những lời này khách sáo quá! Khách sáo quá!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Một Hội trưởng ở bên cạnh Lan Kình chần chừ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó, hắn có lấy hay là không đây?”  Lan Kình lạnh lùng đáp: “Đừng hỏi vấn đề như thế nữa có được không?”  Nói xong, ông ta cũng rời đi.  Mọi người: “…”  …  Sau khi đi vào thành, Diệp Huyên đi thẳng đến phủ thành chủ, hắn tìm một căn phòng rồi ngồi xếp bằng xuống.  Lúc này, bút Đại đạo đột nhiên nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu…”  Diệp Huyên nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm ý Nhân Gian bay lên, hắn phát hiện, kiếm ý Nhân Gian của hắn lại trở nên mạnh hơn rồi.  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đang ngày càng mạnh hơn!”  Diệp Huyên hỏi: “Đây là một chuyện tốt đúng không?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Không hoàn toàn là thế!”  Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đến quá nhanh, không có thời gian lắng đọng, ta cảm thấy bây giờ cậu cần phải cô đọng nó một chút”.  Diệp Huyên im lặng.  Bút Đại đạo nói tiếp: “Còn nữa, cậu nên nghiên cứu kỹ chữ ‘Nhân’ trong sáu chữ chân ngôn, chữ này ẩn chứa Nhân đạo, vô cùng ảo diệu, nếu cậu có thể hiểu rõ được nó, kết hợp với kiếm ý Nhân Gian, cậu sẽ trở nên rất đáng sợ”.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn nhìn chữ Nhân kia, im lặng một lát rồi nói: “Tiểu bút, ta từng nghe huynh nói chữ Nhân này là do một vài thánh hiền của Nhân tộc để lại, Nhân tộc này là Nhân tộc ở đâu? Những thánh hiền kia mạnh đến mức nào vậy?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Ta không thể nói với cậu được!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”  Bút Đại đạo cười khổ: “Việc này liên quan đến một vài chuyện của chủ nhân”.  Diệp Huyên gật đầu: “Vậy huynh có thể cho ta biết, rốt cuộc chủ nhân của huynh mạnh đến mức nào không?”  Một lúc sau bút Đại đạo mới nói: “Dù sao ở cả vũ trụ hiện hữu và vũ trụ vô biên, đều không có ai dám giết ngài ấy!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thanh Nhi cũng không dám ư?”  Bút Đại đạo đáp: “Nàng dám, nhưng nếu chủ nhân của ta

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lan Kình sửng sốt, sau đó vội nói: “Hiểu! Hiểu! Đến khi có thưởng đương nhiên chúng ta sẽ không quên Diệp thiếu!”  Diệp Huyên gật đầu: “Đều là người quen với nhau, nói những lời này khách sáo quá! Khách sáo quá!”  Nói xong, hắn xoay người rời đi.  Một Hội trưởng ở bên cạnh Lan Kình chần chừ một lúc rồi nói: “Đến lúc đó, hắn có lấy hay là không đây?”  Lan Kình lạnh lùng đáp: “Đừng hỏi vấn đề như thế nữa có được không?”  Nói xong, ông ta cũng rời đi.  Mọi người: “…”  …  Sau khi đi vào thành, Diệp Huyên đi thẳng đến phủ thành chủ, hắn tìm một căn phòng rồi ngồi xếp bằng xuống.  Lúc này, bút Đại đạo đột nhiên nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu…”  Diệp Huyên nhíu mày, hắn mở lòng bàn tay, kiếm ý Nhân Gian bay lên, hắn phát hiện, kiếm ý Nhân Gian của hắn lại trở nên mạnh hơn rồi.  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đang ngày càng mạnh hơn!”  Diệp Huyên hỏi: “Đây là một chuyện tốt đúng không?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Không hoàn toàn là thế!”  Diệp Huyên hơi ngạc nhiên: “Sao lại nói vậy?”  Bút Đại đạo trầm giọng nói: “Tín Ngưỡng Chi Lực của cậu đến quá nhanh, không có thời gian lắng đọng, ta cảm thấy bây giờ cậu cần phải cô đọng nó một chút”.  Diệp Huyên im lặng.  Bút Đại đạo nói tiếp: “Còn nữa, cậu nên nghiên cứu kỹ chữ ‘Nhân’ trong sáu chữ chân ngôn, chữ này ẩn chứa Nhân đạo, vô cùng ảo diệu, nếu cậu có thể hiểu rõ được nó, kết hợp với kiếm ý Nhân Gian, cậu sẽ trở nên rất đáng sợ”.  Diệp Huyên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, hắn nhìn chữ Nhân kia, im lặng một lát rồi nói: “Tiểu bút, ta từng nghe huynh nói chữ Nhân này là do một vài thánh hiền của Nhân tộc để lại, Nhân tộc này là Nhân tộc ở đâu? Những thánh hiền kia mạnh đến mức nào vậy?”  Bút Đại đạo im lặng một lát rồi đáp: “Ta không thể nói với cậu được!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”  Bút Đại đạo cười khổ: “Việc này liên quan đến một vài chuyện của chủ nhân”.  Diệp Huyên gật đầu: “Vậy huynh có thể cho ta biết, rốt cuộc chủ nhân của huynh mạnh đến mức nào không?”  Một lúc sau bút Đại đạo mới nói: “Dù sao ở cả vũ trụ hiện hữu và vũ trụ vô biên, đều không có ai dám giết ngài ấy!”  Diệp Huyên nhíu mày: “Thanh Nhi cũng không dám ư?”  Bút Đại đạo đáp: “Nàng dám, nhưng nếu chủ nhân của ta

Chương 9790