Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9804

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng!  Bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá truyền thừa của Nhân tộc, giờ còn đi vơ thêm của tộc khác về thì hơi tham lam.  Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, Nhân linh kia đã trở lại trong kiếm Thanh Huyên. Thật ra chỉ cần Diệp Huyên không đồng ý, Nhân linh hoàn toàn không thể nào thật sự rời khỏi kiếm Thanh Huyên!  Phải biết rằng chính chủ nhân của bút Đại đạo đã đích thân dung nhập Nhân linh vào kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn khẽ rung, một lát sau, hắn đột nhiên đâm tới một kiếm.  Vụt!  Một tia kiếm quang bay ra!  Xung quanh kiếm quang có ánh vàng nhàn nhạt!  Tín Ngưỡng Chi Lực của Nhân linh!  Xoẹt!  Chiêu kiếm chém thế giới của Nhân linh thành hai mảnh.  Lúc này, vô số yêu thú mạnh trong thế giới của Nhân linh đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên bằng ánh mắt kiêng dè!  Nhân linh!  Bọn chúng không sợ Diệp Huyên, nhưng bọn họ sợ Nhân linh, phải biết rằng Nhân linh là Tín Ngưỡng Chi Lực mà thánh hiền mấy đời để lại, yêu thú bọn chúng hoàn toàn không thể chống lại uy lực mạnh mẽ của nó.  Diệp Huyên đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ: “Những yêu thú này là của tộc khác, hay là?”  Nhân linh đáp: “Là Nhân tộc, năm đó Nhân tộc đã thuần phục rồi nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú mạnh, đa số những con yêu thú này đều là hậu duệ của yêu thú mạnh mẽ trước kia, chỉ có mấy con là còn sống từ năm đó”.  Diệp Huyên chớp mắt: “Như thế bọn chúng cũng thuộc quyền quản lý của ta, đúng không?”  Nhân linh nói: “Phải!”  Diệp Huyên hơi nhếch môi.  Lúc này, Nhân linh lại nói: “Nhưng yêu thú chỉ kính trọng kẻ mạnh, cho nên tốt nhất ngươi đừng dùng thân phận Nhân Vương ra lệnh cho chúng, vì như thế chúng sẽ không tôn trọng ngươi. Đợi sau khi thực lực của ngươi đủ mạnh, đương nhiên chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh ngươi!”  Diệp Huyên cười nói: “Nếu thực lực của ta mạnh rồi, có lẽ ta sẽ không cần chúng nữa! Cũng vì bây giờ ta yếu nên ta mới cần chúng giúp mà!”  Nhân linh: “…”  Diệp Huyên cười to, rời khỏi thế giới của Nhân linh!  Không thể không nói, lần này hắn có thu hoạch rất lớn, một khoản tài nguyên khổng lồ và vô số thần vật! Ngoài ra còn có một nhóm tay chân vô cùng mạnh nữa!  Hắn bây giờ có thể nói là như mặt trời ban trưa!  Đương nhiên Diệp Huyên vẫn cố gắng bảo mình phải bình tĩnh.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng!  Bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá truyền thừa của Nhân tộc, giờ còn đi vơ thêm của tộc khác về thì hơi tham lam.  Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, Nhân linh kia đã trở lại trong kiếm Thanh Huyên. Thật ra chỉ cần Diệp Huyên không đồng ý, Nhân linh hoàn toàn không thể nào thật sự rời khỏi kiếm Thanh Huyên!  Phải biết rằng chính chủ nhân của bút Đại đạo đã đích thân dung nhập Nhân linh vào kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn khẽ rung, một lát sau, hắn đột nhiên đâm tới một kiếm.  Vụt!  Một tia kiếm quang bay ra!  Xung quanh kiếm quang có ánh vàng nhàn nhạt!  Tín Ngưỡng Chi Lực của Nhân linh!  Xoẹt!  Chiêu kiếm chém thế giới của Nhân linh thành hai mảnh.  Lúc này, vô số yêu thú mạnh trong thế giới của Nhân linh đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên bằng ánh mắt kiêng dè!  Nhân linh!  Bọn chúng không sợ Diệp Huyên, nhưng bọn họ sợ Nhân linh, phải biết rằng Nhân linh là Tín Ngưỡng Chi Lực mà thánh hiền mấy đời để lại, yêu thú bọn chúng hoàn toàn không thể chống lại uy lực mạnh mẽ của nó.  Diệp Huyên đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ: “Những yêu thú này là của tộc khác, hay là?”  Nhân linh đáp: “Là Nhân tộc, năm đó Nhân tộc đã thuần phục rồi nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú mạnh, đa số những con yêu thú này đều là hậu duệ của yêu thú mạnh mẽ trước kia, chỉ có mấy con là còn sống từ năm đó”.  Diệp Huyên chớp mắt: “Như thế bọn chúng cũng thuộc quyền quản lý của ta, đúng không?”  Nhân linh nói: “Phải!”  Diệp Huyên hơi nhếch môi.  Lúc này, Nhân linh lại nói: “Nhưng yêu thú chỉ kính trọng kẻ mạnh, cho nên tốt nhất ngươi đừng dùng thân phận Nhân Vương ra lệnh cho chúng, vì như thế chúng sẽ không tôn trọng ngươi. Đợi sau khi thực lực của ngươi đủ mạnh, đương nhiên chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh ngươi!”  Diệp Huyên cười nói: “Nếu thực lực của ta mạnh rồi, có lẽ ta sẽ không cần chúng nữa! Cũng vì bây giờ ta yếu nên ta mới cần chúng giúp mà!”  Nhân linh: “…”  Diệp Huyên cười to, rời khỏi thế giới của Nhân linh!  Không thể không nói, lần này hắn có thu hoạch rất lớn, một khoản tài nguyên khổng lồ và vô số thần vật! Ngoài ra còn có một nhóm tay chân vô cùng mạnh nữa!  Hắn bây giờ có thể nói là như mặt trời ban trưa!  Đương nhiên Diệp Huyên vẫn cố gắng bảo mình phải bình tĩnh.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng đúng!  Bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu hoá truyền thừa của Nhân tộc, giờ còn đi vơ thêm của tộc khác về thì hơi tham lam.  Diệp Huyên thôi suy nghĩ, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên xuất hiện, Nhân linh kia đã trở lại trong kiếm Thanh Huyên. Thật ra chỉ cần Diệp Huyên không đồng ý, Nhân linh hoàn toàn không thể nào thật sự rời khỏi kiếm Thanh Huyên!  Phải biết rằng chính chủ nhân của bút Đại đạo đã đích thân dung nhập Nhân linh vào kiếm Thanh Huyên.  Diệp Huyên chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn khẽ rung, một lát sau, hắn đột nhiên đâm tới một kiếm.  Vụt!  Một tia kiếm quang bay ra!  Xung quanh kiếm quang có ánh vàng nhàn nhạt!  Tín Ngưỡng Chi Lực của Nhân linh!  Xoẹt!  Chiêu kiếm chém thế giới của Nhân linh thành hai mảnh.  Lúc này, vô số yêu thú mạnh trong thế giới của Nhân linh đều ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Huyên bằng ánh mắt kiêng dè!  Nhân linh!  Bọn chúng không sợ Diệp Huyên, nhưng bọn họ sợ Nhân linh, phải biết rằng Nhân linh là Tín Ngưỡng Chi Lực mà thánh hiền mấy đời để lại, yêu thú bọn chúng hoàn toàn không thể chống lại uy lực mạnh mẽ của nó.  Diệp Huyên đột nhiên đảo mắt nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được rất nhiều yêu thú mạnh mẽ: “Những yêu thú này là của tộc khác, hay là?”  Nhân linh đáp: “Là Nhân tộc, năm đó Nhân tộc đã thuần phục rồi nuôi dưỡng rất nhiều yêu thú mạnh, đa số những con yêu thú này đều là hậu duệ của yêu thú mạnh mẽ trước kia, chỉ có mấy con là còn sống từ năm đó”.  Diệp Huyên chớp mắt: “Như thế bọn chúng cũng thuộc quyền quản lý của ta, đúng không?”  Nhân linh nói: “Phải!”  Diệp Huyên hơi nhếch môi.  Lúc này, Nhân linh lại nói: “Nhưng yêu thú chỉ kính trọng kẻ mạnh, cho nên tốt nhất ngươi đừng dùng thân phận Nhân Vương ra lệnh cho chúng, vì như thế chúng sẽ không tôn trọng ngươi. Đợi sau khi thực lực của ngươi đủ mạnh, đương nhiên chúng sẽ ngoan ngoãn nghe lệnh ngươi!”  Diệp Huyên cười nói: “Nếu thực lực của ta mạnh rồi, có lẽ ta sẽ không cần chúng nữa! Cũng vì bây giờ ta yếu nên ta mới cần chúng giúp mà!”  Nhân linh: “…”  Diệp Huyên cười to, rời khỏi thế giới của Nhân linh!  Không thể không nói, lần này hắn có thu hoạch rất lớn, một khoản tài nguyên khổng lồ và vô số thần vật! Ngoài ra còn có một nhóm tay chân vô cùng mạnh nữa!  Hắn bây giờ có thể nói là như mặt trời ban trưa!  Đương nhiên Diệp Huyên vẫn cố gắng bảo mình phải bình tĩnh.  

Chương 9804