Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9831
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nơi xa, Diệp Huyên nhíu mày, hắn phất tay áo, một vùng kiếm ý chấn động ra ngoài Ầm ầm! Chủ sự kia cứ thế mà bị kiếm ý chém lui. Trong lòng chủ sự thầm giật mình: “Đây là kiếm ý gì!” Diệp Huyên không một lời thừa thãi, hắn dứt khoát biến mất, ngay sau đó, vô số luồng kiếm quang chém về phía chủ sự kia. Trong mắt chủ sự lóe vẻ tàn ác, hắn ta gằn giọng nói: “Trận!” Uỳnh! Đột nhiên, một sợi xích sắt đỏ như máu từ trong Trấn Hình Ti bắn ra phóng lên tận trời, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xông đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhíu mày, giơ tay chém xuống một kiếm. Ầm ầm. Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lui ra ngoài vạn trượng! Mà sợi xích sắt đỏ như máu lại không hề sứt mẻ. Bởi vì không phải kiếm Thanh Huyên nên một kiếm này của hắn cũng không chém vỡ được sợi xích sắt, mà lúc này, kiếm Thanh Huyên của hắn đã bị thần lôi kia ngăn cản. Đúng lúc này, sợi xích sắt đỏ như máu bỗng hóa thành một luồng huyết quang xông về phía Diệp Huyên. Vèo! Thời không trước mặt Diệp Huyên nứt ra một lỗ hổng khổng lồ! Tay phải Diệp Huyên đột nhiên nâng lên, chân trời, “Nhân Linh” trong kiếm Thanh Huyên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, một vệt sáng vàng phóng lên tận trời. Ầm ầm! Chân trời, thần lôi kia vỡ vụn, mà ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên trở lại trong tay Diệp Huyên, cầm kiếm về, Diệp Huyên lập tức chém một kiếm về phía trước. Uỳnh! Trong tầm mắt của mọi người, một kiếm của Diệp Huyên chém vỡ sợi xích sắt đỏ như máu kia. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử chủ sự bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất. Vèo! Một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt chủ sự! Nhanh như chớp giật! Trong mắt chủ sự lóe vẻ độc ác, hắn ta xông lên phía trước, tung ra một quyền, quyền này vừa ra, một luồng sức mạnh kinh khủng có thể hủy thiên diệt địa tuôn ra. Ầm ầm! Kèm theo tiếng nổ vang rền, chủ sự bị kiếm của Diệp Huyên chém lùi ra ngoài mấy ngàn trượng, mà khi hắn ta vừa dừng lại, một tia kiếm quang trực tiếp xuyên thủng giữa lông mày hắn ta. Cũng giây phút này, Diệp Huyên đã xuất hiện sau lưng hắn ta. Nơi đây bỗng lặng ngắt như tờ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nơi xa, Diệp Huyên nhíu mày, hắn phất tay áo, một vùng kiếm ý chấn động ra ngoài Ầm ầm! Chủ sự kia cứ thế mà bị kiếm ý chém lui. Trong lòng chủ sự thầm giật mình: “Đây là kiếm ý gì!” Diệp Huyên không một lời thừa thãi, hắn dứt khoát biến mất, ngay sau đó, vô số luồng kiếm quang chém về phía chủ sự kia. Trong mắt chủ sự lóe vẻ tàn ác, hắn ta gằn giọng nói: “Trận!” Uỳnh! Đột nhiên, một sợi xích sắt đỏ như máu từ trong Trấn Hình Ti bắn ra phóng lên tận trời, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xông đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhíu mày, giơ tay chém xuống một kiếm. Ầm ầm. Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lui ra ngoài vạn trượng! Mà sợi xích sắt đỏ như máu lại không hề sứt mẻ. Bởi vì không phải kiếm Thanh Huyên nên một kiếm này của hắn cũng không chém vỡ được sợi xích sắt, mà lúc này, kiếm Thanh Huyên của hắn đã bị thần lôi kia ngăn cản. Đúng lúc này, sợi xích sắt đỏ như máu bỗng hóa thành một luồng huyết quang xông về phía Diệp Huyên. Vèo! Thời không trước mặt Diệp Huyên nứt ra một lỗ hổng khổng lồ! Tay phải Diệp Huyên đột nhiên nâng lên, chân trời, “Nhân Linh” trong kiếm Thanh Huyên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, một vệt sáng vàng phóng lên tận trời. Ầm ầm! Chân trời, thần lôi kia vỡ vụn, mà ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên trở lại trong tay Diệp Huyên, cầm kiếm về, Diệp Huyên lập tức chém một kiếm về phía trước. Uỳnh! Trong tầm mắt của mọi người, một kiếm của Diệp Huyên chém vỡ sợi xích sắt đỏ như máu kia. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử chủ sự bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất. Vèo! Một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt chủ sự! Nhanh như chớp giật! Trong mắt chủ sự lóe vẻ độc ác, hắn ta xông lên phía trước, tung ra một quyền, quyền này vừa ra, một luồng sức mạnh kinh khủng có thể hủy thiên diệt địa tuôn ra. Ầm ầm! Kèm theo tiếng nổ vang rền, chủ sự bị kiếm của Diệp Huyên chém lùi ra ngoài mấy ngàn trượng, mà khi hắn ta vừa dừng lại, một tia kiếm quang trực tiếp xuyên thủng giữa lông mày hắn ta. Cũng giây phút này, Diệp Huyên đã xuất hiện sau lưng hắn ta. Nơi đây bỗng lặng ngắt như tờ!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nơi xa, Diệp Huyên nhíu mày, hắn phất tay áo, một vùng kiếm ý chấn động ra ngoài Ầm ầm! Chủ sự kia cứ thế mà bị kiếm ý chém lui. Trong lòng chủ sự thầm giật mình: “Đây là kiếm ý gì!” Diệp Huyên không một lời thừa thãi, hắn dứt khoát biến mất, ngay sau đó, vô số luồng kiếm quang chém về phía chủ sự kia. Trong mắt chủ sự lóe vẻ tàn ác, hắn ta gằn giọng nói: “Trận!” Uỳnh! Đột nhiên, một sợi xích sắt đỏ như máu từ trong Trấn Hình Ti bắn ra phóng lên tận trời, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã xông đến trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nhíu mày, giơ tay chém xuống một kiếm. Ầm ầm. Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Huyên bị đẩy lui ra ngoài vạn trượng! Mà sợi xích sắt đỏ như máu lại không hề sứt mẻ. Bởi vì không phải kiếm Thanh Huyên nên một kiếm này của hắn cũng không chém vỡ được sợi xích sắt, mà lúc này, kiếm Thanh Huyên của hắn đã bị thần lôi kia ngăn cản. Đúng lúc này, sợi xích sắt đỏ như máu bỗng hóa thành một luồng huyết quang xông về phía Diệp Huyên. Vèo! Thời không trước mặt Diệp Huyên nứt ra một lỗ hổng khổng lồ! Tay phải Diệp Huyên đột nhiên nâng lên, chân trời, “Nhân Linh” trong kiếm Thanh Huyên chấn động kịch liệt, ngay sau đó, một vệt sáng vàng phóng lên tận trời. Ầm ầm! Chân trời, thần lôi kia vỡ vụn, mà ngay sau đó, kiếm Thanh Huyên trở lại trong tay Diệp Huyên, cầm kiếm về, Diệp Huyên lập tức chém một kiếm về phía trước. Uỳnh! Trong tầm mắt của mọi người, một kiếm của Diệp Huyên chém vỡ sợi xích sắt đỏ như máu kia. Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử chủ sự bỗng nhiên co rụt lại: “Ngươi…” Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất. Vèo! Một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt chủ sự! Nhanh như chớp giật! Trong mắt chủ sự lóe vẻ độc ác, hắn ta xông lên phía trước, tung ra một quyền, quyền này vừa ra, một luồng sức mạnh kinh khủng có thể hủy thiên diệt địa tuôn ra. Ầm ầm! Kèm theo tiếng nổ vang rền, chủ sự bị kiếm của Diệp Huyên chém lùi ra ngoài mấy ngàn trượng, mà khi hắn ta vừa dừng lại, một tia kiếm quang trực tiếp xuyên thủng giữa lông mày hắn ta. Cũng giây phút này, Diệp Huyên đã xuất hiện sau lưng hắn ta. Nơi đây bỗng lặng ngắt như tờ!