Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9836
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này trong một tinh không chưa biết tên, con chữ màu đen bỗng xuất hiện trong tinh không này, chữ này vừa ra, một năng lượng cực lớn chặn lại sức mạnh của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng. Không lâu sau, chữ đó bỗng nứt ra, một bàn tay đột nhiên nắm lấy nó, một cuốn sách cổ cũng hiện thân trong tinh không này. Cuốn sách cổ xuất hiện, một nguồn sức mạnh đáng sợ chặn sức mạnh còn sót lại của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng lại. Nhưng chỉ là chặn lại mà thôi, chưa thể tiêu trừ được nó. Trong tinh không, cô gái váy trắng và người đàn ông áo xanh cầm kiếm đứng đó, sắc mặt cô gái váy trắng lạnh như băng, ánh mắt không có chút tình cảm nào. Tay phải người đàn ông áo xanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, kiếm của ông ta dần biến thành màu đỏ. Lúc này một bóng người mờ ảo xuất hiện cách hai người không xa. Bóng người này xuất hiện, bút Đại đạo bên thắt lưng Diệp Huyên khẽ rung lên. Bóng người mờ ảo này khẽ nói: “Hai người các ngươi còn đánh nhau nữa thì vũ trụ hiện hữu này lập tức sụp đổ, vũ trụ vô biên cũng sẽ sụp đổ, hàng trăm triệu sinh linh sẽ chết vì các ngươi”. Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn bóng người, bóng người nói: “Cô đừng nhìn ta, nếu các ngươi đánh nhau thật thì ta không thể cản được! Nhưng nếu giờ các ngươi đánh thật, có nghĩ đến hắn không?” Nói rồi ông ta nhìn về phía Diệp Huyên. Im lặng một lúc, cô gái váy trắng nhìn về phía người đàn ông áo xanh, mặt mày dữ tợn nói: “Nếu không phải vì ca của ta, bây giờ ta sẽ giết hết Dương tộc trước mặt ngươi, xem ngươi có thể làm được gì”. Nói rồi nàng quay sang nhìn Tô Thanh Thi, khinh thường mỉa mai: “Dương tộc? Là cái thá gì chứ! Ca của ta cần lắm sao?” Nói rồi nàng xoay người kéo tay Diệp Huyên đi về phía đằng xa. Sau khi cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên đi, Tô Thanh Thi bên cạnh quay áng nhìn người đàn ông áo xanh, khẽ nói: “Xin lỗi, ta chỉ muốn rèn luyện hắn một chút, chưa từng nghĩ sự việc sẽ trở thành như vậy”. Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Tính cách của đứa nhỏ này giống ta, nhiều lúc rất cực đoan”. Tô Thanh Thi gật đầu: “Chắc hẳn là từ “con riêng” đã làm tổn thương đến nó”. Nói rồi bà ta khẽ thở dài. Con riêng! Bà ta đã bỏ qua một thứ quan trọng, đó chính là cho đến nay Diệp Huyên chưa từng được Dương tộc công nhận, mà Diệp Huyên vẫn luôn ở bên ngoài vốn dĩ đã có oán giận với người đàn ông áo xanh, bây giờ lại bị Dương tộc đối xử như thế, dĩ nhiên là tức giận.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này trong một tinh không chưa biết tên, con chữ màu đen bỗng xuất hiện trong tinh không này, chữ này vừa ra, một năng lượng cực lớn chặn lại sức mạnh của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng. Không lâu sau, chữ đó bỗng nứt ra, một bàn tay đột nhiên nắm lấy nó, một cuốn sách cổ cũng hiện thân trong tinh không này. Cuốn sách cổ xuất hiện, một nguồn sức mạnh đáng sợ chặn sức mạnh còn sót lại của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng lại. Nhưng chỉ là chặn lại mà thôi, chưa thể tiêu trừ được nó. Trong tinh không, cô gái váy trắng và người đàn ông áo xanh cầm kiếm đứng đó, sắc mặt cô gái váy trắng lạnh như băng, ánh mắt không có chút tình cảm nào. Tay phải người đàn ông áo xanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, kiếm của ông ta dần biến thành màu đỏ. Lúc này một bóng người mờ ảo xuất hiện cách hai người không xa. Bóng người này xuất hiện, bút Đại đạo bên thắt lưng Diệp Huyên khẽ rung lên. Bóng người mờ ảo này khẽ nói: “Hai người các ngươi còn đánh nhau nữa thì vũ trụ hiện hữu này lập tức sụp đổ, vũ trụ vô biên cũng sẽ sụp đổ, hàng trăm triệu sinh linh sẽ chết vì các ngươi”. Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn bóng người, bóng người nói: “Cô đừng nhìn ta, nếu các ngươi đánh nhau thật thì ta không thể cản được! Nhưng nếu giờ các ngươi đánh thật, có nghĩ đến hắn không?” Nói rồi ông ta nhìn về phía Diệp Huyên. Im lặng một lúc, cô gái váy trắng nhìn về phía người đàn ông áo xanh, mặt mày dữ tợn nói: “Nếu không phải vì ca của ta, bây giờ ta sẽ giết hết Dương tộc trước mặt ngươi, xem ngươi có thể làm được gì”. Nói rồi nàng quay sang nhìn Tô Thanh Thi, khinh thường mỉa mai: “Dương tộc? Là cái thá gì chứ! Ca của ta cần lắm sao?” Nói rồi nàng xoay người kéo tay Diệp Huyên đi về phía đằng xa. Sau khi cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên đi, Tô Thanh Thi bên cạnh quay áng nhìn người đàn ông áo xanh, khẽ nói: “Xin lỗi, ta chỉ muốn rèn luyện hắn một chút, chưa từng nghĩ sự việc sẽ trở thành như vậy”. Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Tính cách của đứa nhỏ này giống ta, nhiều lúc rất cực đoan”. Tô Thanh Thi gật đầu: “Chắc hẳn là từ “con riêng” đã làm tổn thương đến nó”. Nói rồi bà ta khẽ thở dài. Con riêng! Bà ta đã bỏ qua một thứ quan trọng, đó chính là cho đến nay Diệp Huyên chưa từng được Dương tộc công nhận, mà Diệp Huyên vẫn luôn ở bên ngoài vốn dĩ đã có oán giận với người đàn ông áo xanh, bây giờ lại bị Dương tộc đối xử như thế, dĩ nhiên là tức giận.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này trong một tinh không chưa biết tên, con chữ màu đen bỗng xuất hiện trong tinh không này, chữ này vừa ra, một năng lượng cực lớn chặn lại sức mạnh của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng. Không lâu sau, chữ đó bỗng nứt ra, một bàn tay đột nhiên nắm lấy nó, một cuốn sách cổ cũng hiện thân trong tinh không này. Cuốn sách cổ xuất hiện, một nguồn sức mạnh đáng sợ chặn sức mạnh còn sót lại của người đàn ông áo xanh và cô gái váy trắng lại. Nhưng chỉ là chặn lại mà thôi, chưa thể tiêu trừ được nó. Trong tinh không, cô gái váy trắng và người đàn ông áo xanh cầm kiếm đứng đó, sắc mặt cô gái váy trắng lạnh như băng, ánh mắt không có chút tình cảm nào. Tay phải người đàn ông áo xanh nắm chặt thanh kiếm trong tay, kiếm của ông ta dần biến thành màu đỏ. Lúc này một bóng người mờ ảo xuất hiện cách hai người không xa. Bóng người này xuất hiện, bút Đại đạo bên thắt lưng Diệp Huyên khẽ rung lên. Bóng người mờ ảo này khẽ nói: “Hai người các ngươi còn đánh nhau nữa thì vũ trụ hiện hữu này lập tức sụp đổ, vũ trụ vô biên cũng sẽ sụp đổ, hàng trăm triệu sinh linh sẽ chết vì các ngươi”. Cô gái váy trắng lạnh lùng nhìn bóng người, bóng người nói: “Cô đừng nhìn ta, nếu các ngươi đánh nhau thật thì ta không thể cản được! Nhưng nếu giờ các ngươi đánh thật, có nghĩ đến hắn không?” Nói rồi ông ta nhìn về phía Diệp Huyên. Im lặng một lúc, cô gái váy trắng nhìn về phía người đàn ông áo xanh, mặt mày dữ tợn nói: “Nếu không phải vì ca của ta, bây giờ ta sẽ giết hết Dương tộc trước mặt ngươi, xem ngươi có thể làm được gì”. Nói rồi nàng quay sang nhìn Tô Thanh Thi, khinh thường mỉa mai: “Dương tộc? Là cái thá gì chứ! Ca của ta cần lắm sao?” Nói rồi nàng xoay người kéo tay Diệp Huyên đi về phía đằng xa. Sau khi cô gái váy trắng dẫn Diệp Huyên đi, Tô Thanh Thi bên cạnh quay áng nhìn người đàn ông áo xanh, khẽ nói: “Xin lỗi, ta chỉ muốn rèn luyện hắn một chút, chưa từng nghĩ sự việc sẽ trở thành như vậy”. Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Tính cách của đứa nhỏ này giống ta, nhiều lúc rất cực đoan”. Tô Thanh Thi gật đầu: “Chắc hẳn là từ “con riêng” đã làm tổn thương đến nó”. Nói rồi bà ta khẽ thở dài. Con riêng! Bà ta đã bỏ qua một thứ quan trọng, đó chính là cho đến nay Diệp Huyên chưa từng được Dương tộc công nhận, mà Diệp Huyên vẫn luôn ở bên ngoài vốn dĩ đã có oán giận với người đàn ông áo xanh, bây giờ lại bị Dương tộc đối xử như thế, dĩ nhiên là tức giận.