Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9881
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, hai chiếc nhẫn chứa đồ từ từ bay đến trước mặt Thanh Khâu và Chương Sứ. Chương Sứ nhìn thoáng qua nhẫn chứa đồ, trong nhẫn chứa đồ là mười tỷ Trụ Mạch. Chương Sứ kinh ngạc: “Viện trưởng...” Diệp Huyên cười nói: “Hẳn là có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp!” Chương Sứ gật đầu: “Hoàn toàn đủ rồi!” Một bên, Thanh Khâu lại lắc đầu: “Ca, không đủ!” Diệp Huyên cười nói: “Cần bao nhiêu?” Thanh Khâu suy nghĩ, sau đó nói: “Ít nhất năm mươi tỷ!” Năm mươi tỷ! Diệp Huyên sửng sốt. Thanh Khâu mỉm cười: “Hiện tại thư viện Quan Huyên của chúng ta có tổng cộng 1200 phân viện!” Nghe vậy, Diệp Huyên cả kinh trong lòng: “Một nghìn hai trăm?” Thanh Khâu gật đầu: “Đúng vậy! Mà đây còn là ít, nếu không phải thiếu người, ta có lẽ sẽ mờ càng nhiều phân viện hơn! Hiện tại, chúng ta thiếu nhất chính là người!” Người! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta không chỉ cần thu hút nhiều nhân tài hơn, còn cần tự bồi dưỡng.” Thanh Khâu cười nói: “Đương nhiên!” Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Nha đầu, ta còn cần muội giúp ta làm một chuyện!” Thanh Khâu gật đầu: “Huynh có phải muốn thành lập một đội quân vũ lực không?” Diệp Huyên cười ha ha: “Nha đầu, muội là con giun trong bụng ta à?” Thanh Khâu cười cười, sau đó nói: “Thật ra, huynh không nói, ta cũng sẽ nói đến việc này! Tuy thư viện chúng ta có Võ Viện, nhưng là, chúng ta lại thiếu một đội quân riêng của mình!” Diệp Huyên gật đầu: “Việc này, muội làm đi, tất cả nhân tài trong thư viện tuỳ muội lựa chọn! Vấn đề tiền thì để ta giải quyết!” Thanh Khâu chớp chớp mắt: “Huynh, ngoài tiền ra, ta còn cần một thứ!” Diệp Huyên cười nói: “Cái gì?” Thanh Khâu nghiêm túc nói: “Tiểu Tháp!” Tiểu Tháp! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cười nói: “Được!” Có Tiểu Tháp bồi dưỡng cường giả, vậy quả thực là làm ít công to. Nếu là người khác, hắn tự nhiên không yên tâm giao Tiểu Tháp ra, nhưng Thanh Khâu cũng không phải là người khác! Diệp Huyên đưa Tiểu Tháp cho Thanh Khâu, đồng thời còn đưa cho Thanh Khâu 100 tỷ Trụ Mạch và 100 triệu Trụ Nguyên Mạch, không chỉ vậy, hắn đem những bảo vật lấy được từ các tộc đều đưa cho Thanh Khâu. Có tiền, có thời gian, có trang bị! Thanh Khâu lại nói: “Huynh, ngoài Tiểu Tháp ra, ta còn cần bút Đại Đạo của huynh!” Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, hai chiếc nhẫn chứa đồ từ từ bay đến trước mặt Thanh Khâu và Chương Sứ. Chương Sứ nhìn thoáng qua nhẫn chứa đồ, trong nhẫn chứa đồ là mười tỷ Trụ Mạch. Chương Sứ kinh ngạc: “Viện trưởng...” Diệp Huyên cười nói: “Hẳn là có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp!” Chương Sứ gật đầu: “Hoàn toàn đủ rồi!” Một bên, Thanh Khâu lại lắc đầu: “Ca, không đủ!” Diệp Huyên cười nói: “Cần bao nhiêu?” Thanh Khâu suy nghĩ, sau đó nói: “Ít nhất năm mươi tỷ!” Năm mươi tỷ! Diệp Huyên sửng sốt. Thanh Khâu mỉm cười: “Hiện tại thư viện Quan Huyên của chúng ta có tổng cộng 1200 phân viện!” Nghe vậy, Diệp Huyên cả kinh trong lòng: “Một nghìn hai trăm?” Thanh Khâu gật đầu: “Đúng vậy! Mà đây còn là ít, nếu không phải thiếu người, ta có lẽ sẽ mờ càng nhiều phân viện hơn! Hiện tại, chúng ta thiếu nhất chính là người!” Người! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta không chỉ cần thu hút nhiều nhân tài hơn, còn cần tự bồi dưỡng.” Thanh Khâu cười nói: “Đương nhiên!” Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Nha đầu, ta còn cần muội giúp ta làm một chuyện!” Thanh Khâu gật đầu: “Huynh có phải muốn thành lập một đội quân vũ lực không?” Diệp Huyên cười ha ha: “Nha đầu, muội là con giun trong bụng ta à?” Thanh Khâu cười cười, sau đó nói: “Thật ra, huynh không nói, ta cũng sẽ nói đến việc này! Tuy thư viện chúng ta có Võ Viện, nhưng là, chúng ta lại thiếu một đội quân riêng của mình!” Diệp Huyên gật đầu: “Việc này, muội làm đi, tất cả nhân tài trong thư viện tuỳ muội lựa chọn! Vấn đề tiền thì để ta giải quyết!” Thanh Khâu chớp chớp mắt: “Huynh, ngoài tiền ra, ta còn cần một thứ!” Diệp Huyên cười nói: “Cái gì?” Thanh Khâu nghiêm túc nói: “Tiểu Tháp!” Tiểu Tháp! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cười nói: “Được!” Có Tiểu Tháp bồi dưỡng cường giả, vậy quả thực là làm ít công to. Nếu là người khác, hắn tự nhiên không yên tâm giao Tiểu Tháp ra, nhưng Thanh Khâu cũng không phải là người khác! Diệp Huyên đưa Tiểu Tháp cho Thanh Khâu, đồng thời còn đưa cho Thanh Khâu 100 tỷ Trụ Mạch và 100 triệu Trụ Nguyên Mạch, không chỉ vậy, hắn đem những bảo vật lấy được từ các tộc đều đưa cho Thanh Khâu. Có tiền, có thời gian, có trang bị! Thanh Khâu lại nói: “Huynh, ngoài Tiểu Tháp ra, ta còn cần bút Đại Đạo của huynh!” Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên nói xong, hắn mở lòng bàn tay ra, hai chiếc nhẫn chứa đồ từ từ bay đến trước mặt Thanh Khâu và Chương Sứ. Chương Sứ nhìn thoáng qua nhẫn chứa đồ, trong nhẫn chứa đồ là mười tỷ Trụ Mạch. Chương Sứ kinh ngạc: “Viện trưởng...” Diệp Huyên cười nói: “Hẳn là có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp!” Chương Sứ gật đầu: “Hoàn toàn đủ rồi!” Một bên, Thanh Khâu lại lắc đầu: “Ca, không đủ!” Diệp Huyên cười nói: “Cần bao nhiêu?” Thanh Khâu suy nghĩ, sau đó nói: “Ít nhất năm mươi tỷ!” Năm mươi tỷ! Diệp Huyên sửng sốt. Thanh Khâu mỉm cười: “Hiện tại thư viện Quan Huyên của chúng ta có tổng cộng 1200 phân viện!” Nghe vậy, Diệp Huyên cả kinh trong lòng: “Một nghìn hai trăm?” Thanh Khâu gật đầu: “Đúng vậy! Mà đây còn là ít, nếu không phải thiếu người, ta có lẽ sẽ mờ càng nhiều phân viện hơn! Hiện tại, chúng ta thiếu nhất chính là người!” Người! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta không chỉ cần thu hút nhiều nhân tài hơn, còn cần tự bồi dưỡng.” Thanh Khâu cười nói: “Đương nhiên!” Diệp Huyên im lặng một lúc, sau đó nói: “Nha đầu, ta còn cần muội giúp ta làm một chuyện!” Thanh Khâu gật đầu: “Huynh có phải muốn thành lập một đội quân vũ lực không?” Diệp Huyên cười ha ha: “Nha đầu, muội là con giun trong bụng ta à?” Thanh Khâu cười cười, sau đó nói: “Thật ra, huynh không nói, ta cũng sẽ nói đến việc này! Tuy thư viện chúng ta có Võ Viện, nhưng là, chúng ta lại thiếu một đội quân riêng của mình!” Diệp Huyên gật đầu: “Việc này, muội làm đi, tất cả nhân tài trong thư viện tuỳ muội lựa chọn! Vấn đề tiền thì để ta giải quyết!” Thanh Khâu chớp chớp mắt: “Huynh, ngoài tiền ra, ta còn cần một thứ!” Diệp Huyên cười nói: “Cái gì?” Thanh Khâu nghiêm túc nói: “Tiểu Tháp!” Tiểu Tháp! Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó cười nói: “Được!” Có Tiểu Tháp bồi dưỡng cường giả, vậy quả thực là làm ít công to. Nếu là người khác, hắn tự nhiên không yên tâm giao Tiểu Tháp ra, nhưng Thanh Khâu cũng không phải là người khác! Diệp Huyên đưa Tiểu Tháp cho Thanh Khâu, đồng thời còn đưa cho Thanh Khâu 100 tỷ Trụ Mạch và 100 triệu Trụ Nguyên Mạch, không chỉ vậy, hắn đem những bảo vật lấy được từ các tộc đều đưa cho Thanh Khâu. Có tiền, có thời gian, có trang bị! Thanh Khâu lại nói: “Huynh, ngoài Tiểu Tháp ra, ta còn cần bút Đại Đạo của huynh!” Diệp Huyên cười nói: “Vì sao?”