Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9911

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mạc Linh gật đầu: “Nơi này là nơi thí luyện của Vô Biên Chi Địa ta, chỉ có thiên tài đỉnh cấp mới có tư cách tới nơi này”.  Nói xong, nàng ta chỉ vào một cột đá nơi xa: “Có tổng cộng ba mươi sáu cột đá, mỗi một cột đá đại diện cho một người, hễ là người lên bảng thì đều là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt của Vô Biên Chi Địa ta”.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đứng thứ mấy?”  Nụ cười của A Mạc Linh cứng lại.  Diệp Huyên quay đầu thoáng nhìn ba mươi sáu cột đá kia, thoáng chốc, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị.  A Mạc Linh!  Không lên bảng!  Vậy mà cô bé kinh khủng trước mắt này lại không lên bảng!  Trong khoảnh khắc này, Diệp Huyên chảy đầy mồ hôi lạnh, đệt, mình không chỉ ngầu chưa nổi ba ngày, mà còn trực tiếp biến thành đệ đệ?  Chẳng lẽ lại bị bút Đại Đạo gài rồi?  Bút Đại Đạo: “…”  A Mạc Linh thản nhiên nói: “Mặc dù ta không lên bảng, nhưng chẳng mấy chốc ta sẽ lên bảng!”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta tin ngươi!”  A Mạc Linh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Vì sao tin ta?”  Diệp Huyên cười nói: “Dù sao chính là tin ngươi, ta cảm thấy, tương lai ngươi chắc chắn sẽ không kém Võ Quân! Không đúng, thậm chí còn vượt qua Võ Quân của các ngươi!”  Nghe vậy, A Mạc Linh lườm Diệp Huyên một cái, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ta nào ưu tú như ngươi nói!”  Nói xong, nàng ta liếc nhìn đánh giá Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Nhưng ngươi đó, mặc dù là người của Dị vực, nhưng vẫn được lắm”.  Diệp Huyên: “…”  A Mạc Linh nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khẽ nói: “Những người này đều rất cố gắng! Ngươi nhìn người đàn ông bên trái võ đài kia đi, hắn ta tên là Khúc Phong, vì lên bảng, hắn ta đã đánh hơn ba mươi năm…”  Hơn ba mươi năm!  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khi nhìn thấy người đàn ông tên là Khúc Phong, sắc mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm túc hẳn lên, tuổi tác người đàn ông này cũng không lớn, để trần thân trên, toàn thân đều là vết thương, nhưng hung ác trong mắt hắn ta lại khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.  Đây là một kẻ hung ác!  Hơn nữa, còn là Chân Ngã Cảnh!  Diệp Huyên thầm gượng cười, cao thủ Chân Ngã Cảnh đã thành rau cải trắng rồi sao?  Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đối chiến với Khúc Phong, đó là một người đàn ông rất gầy, dáng người cũng không cao lắm, thậm chí có thể nói là thấp bé, nhưng khi đối mặt với công kích như mưa rền gió dữ của Khúc Phong, vậy mà người đàn ông này lại thành thạo chống đỡ, không chỉ nhẹ nhàng tránh thoát mà đôi khi còn phản kích.  Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này vẫn chưa dốc hết sức, còn Khúc Phong kia đã dốc hết sức rồi! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mạc Linh gật đầu: “Nơi này là nơi thí luyện của Vô Biên Chi Địa ta, chỉ có thiên tài đỉnh cấp mới có tư cách tới nơi này”.  Nói xong, nàng ta chỉ vào một cột đá nơi xa: “Có tổng cộng ba mươi sáu cột đá, mỗi một cột đá đại diện cho một người, hễ là người lên bảng thì đều là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt của Vô Biên Chi Địa ta”.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đứng thứ mấy?”  Nụ cười của A Mạc Linh cứng lại.  Diệp Huyên quay đầu thoáng nhìn ba mươi sáu cột đá kia, thoáng chốc, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị.  A Mạc Linh!  Không lên bảng!  Vậy mà cô bé kinh khủng trước mắt này lại không lên bảng!  Trong khoảnh khắc này, Diệp Huyên chảy đầy mồ hôi lạnh, đệt, mình không chỉ ngầu chưa nổi ba ngày, mà còn trực tiếp biến thành đệ đệ?  Chẳng lẽ lại bị bút Đại Đạo gài rồi?  Bút Đại Đạo: “…”  A Mạc Linh thản nhiên nói: “Mặc dù ta không lên bảng, nhưng chẳng mấy chốc ta sẽ lên bảng!”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta tin ngươi!”  A Mạc Linh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Vì sao tin ta?”  Diệp Huyên cười nói: “Dù sao chính là tin ngươi, ta cảm thấy, tương lai ngươi chắc chắn sẽ không kém Võ Quân! Không đúng, thậm chí còn vượt qua Võ Quân của các ngươi!”  Nghe vậy, A Mạc Linh lườm Diệp Huyên một cái, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ta nào ưu tú như ngươi nói!”  Nói xong, nàng ta liếc nhìn đánh giá Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Nhưng ngươi đó, mặc dù là người của Dị vực, nhưng vẫn được lắm”.  Diệp Huyên: “…”  A Mạc Linh nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khẽ nói: “Những người này đều rất cố gắng! Ngươi nhìn người đàn ông bên trái võ đài kia đi, hắn ta tên là Khúc Phong, vì lên bảng, hắn ta đã đánh hơn ba mươi năm…”  Hơn ba mươi năm!  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khi nhìn thấy người đàn ông tên là Khúc Phong, sắc mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm túc hẳn lên, tuổi tác người đàn ông này cũng không lớn, để trần thân trên, toàn thân đều là vết thương, nhưng hung ác trong mắt hắn ta lại khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.  Đây là một kẻ hung ác!  Hơn nữa, còn là Chân Ngã Cảnh!  Diệp Huyên thầm gượng cười, cao thủ Chân Ngã Cảnh đã thành rau cải trắng rồi sao?  Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đối chiến với Khúc Phong, đó là một người đàn ông rất gầy, dáng người cũng không cao lắm, thậm chí có thể nói là thấp bé, nhưng khi đối mặt với công kích như mưa rền gió dữ của Khúc Phong, vậy mà người đàn ông này lại thành thạo chống đỡ, không chỉ nhẹ nhàng tránh thoát mà đôi khi còn phản kích.  Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này vẫn chưa dốc hết sức, còn Khúc Phong kia đã dốc hết sức rồi! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. A Mạc Linh gật đầu: “Nơi này là nơi thí luyện của Vô Biên Chi Địa ta, chỉ có thiên tài đỉnh cấp mới có tư cách tới nơi này”.  Nói xong, nàng ta chỉ vào một cột đá nơi xa: “Có tổng cộng ba mươi sáu cột đá, mỗi một cột đá đại diện cho một người, hễ là người lên bảng thì đều là thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt của Vô Biên Chi Địa ta”.  Diệp Huyên cười nói: “Ngươi đứng thứ mấy?”  Nụ cười của A Mạc Linh cứng lại.  Diệp Huyên quay đầu thoáng nhìn ba mươi sáu cột đá kia, thoáng chốc, sắc mặt hắn trở nên nghiêm nghị.  A Mạc Linh!  Không lên bảng!  Vậy mà cô bé kinh khủng trước mắt này lại không lên bảng!  Trong khoảnh khắc này, Diệp Huyên chảy đầy mồ hôi lạnh, đệt, mình không chỉ ngầu chưa nổi ba ngày, mà còn trực tiếp biến thành đệ đệ?  Chẳng lẽ lại bị bút Đại Đạo gài rồi?  Bút Đại Đạo: “…”  A Mạc Linh thản nhiên nói: “Mặc dù ta không lên bảng, nhưng chẳng mấy chốc ta sẽ lên bảng!”  Diệp Huyên gật đầu: “Ta tin ngươi!”  A Mạc Linh quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Vì sao tin ta?”  Diệp Huyên cười nói: “Dù sao chính là tin ngươi, ta cảm thấy, tương lai ngươi chắc chắn sẽ không kém Võ Quân! Không đúng, thậm chí còn vượt qua Võ Quân của các ngươi!”  Nghe vậy, A Mạc Linh lườm Diệp Huyên một cái, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ta nào ưu tú như ngươi nói!”  Nói xong, nàng ta liếc nhìn đánh giá Diệp Huyên, sau đó cười nói: “Nhưng ngươi đó, mặc dù là người của Dị vực, nhưng vẫn được lắm”.  Diệp Huyên: “…”  A Mạc Linh nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khẽ nói: “Những người này đều rất cố gắng! Ngươi nhìn người đàn ông bên trái võ đài kia đi, hắn ta tên là Khúc Phong, vì lên bảng, hắn ta đã đánh hơn ba mươi năm…”  Hơn ba mươi năm!  Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía võ đài tỉ thí nơi xa, khi nhìn thấy người đàn ông tên là Khúc Phong, sắc mặt Diệp Huyên lập tức nghiêm túc hẳn lên, tuổi tác người đàn ông này cũng không lớn, để trần thân trên, toàn thân đều là vết thương, nhưng hung ác trong mắt hắn ta lại khiến cho người ta nhìn mà sợ hãi.  Đây là một kẻ hung ác!  Hơn nữa, còn là Chân Ngã Cảnh!  Diệp Huyên thầm gượng cười, cao thủ Chân Ngã Cảnh đã thành rau cải trắng rồi sao?  Dường như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía người đàn ông đối chiến với Khúc Phong, đó là một người đàn ông rất gầy, dáng người cũng không cao lắm, thậm chí có thể nói là thấp bé, nhưng khi đối mặt với công kích như mưa rền gió dữ của Khúc Phong, vậy mà người đàn ông này lại thành thạo chống đỡ, không chỉ nhẹ nhàng tránh thoát mà đôi khi còn phản kích.  Sắc mặt Diệp Huyên trầm xuống.  Thực lực của người đàn ông này còn mạnh hơn, bởi vì hắn có thể cảm giác được, người đàn ông này vẫn chưa dốc hết sức, còn Khúc Phong kia đã dốc hết sức rồi! 

Chương 9911