Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 9945

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn từ vẻ bề ngoài, hai người thật sự không có gì khác nhau.  Sau khi thấy Diệp Huyên thay đổi, cô gái thật sự hơi sửng sốt.  Người cùng phe?  Cô gái quan sát Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sự tò mò: “Ngươi thật sự là người cùng phe với ta sao?”  Diệp Huyên gật đầu.  Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Cái này của ngươi là Huyết Mạch Chi Lực!”  Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta là tộc nhân đặc biệt của Địa Ngục tộc!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.  Diệp Huyên nói: “Có phải cô không tin không?”  Cô gái gật đầu.  Diệp Huyên cười: “Không sao, chúng ta ở cùng nhau một khoảng thời gian cô sẽ tin thôi!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng ta cười nói: “Được thôi!”  Dứt lời, nàng ta duỗi tay ra: “Đứng dậy!”  Diệp Huyên nắm lấy tay cô gái, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi.  Cô gái kéo Diệp Huyên dậy, sau đó cười hỏi: “Xưng hô thế nào?”  Diệp Huyên đáp: “Diệp Huyên!”  Cô gái đáp lời: “Ta tên Thiên Dụ!”  Diệp Huyên nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một toà cổ thành ở cuối tầm mắt.  Thiên Dụ cất lời: “Đến Địa Ngục Thành thôi!”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thiên Dụ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể buông ta ra chưa?”  Diệp Huyên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay phải đang nắm lấy tay Thiên Dụ ra, cười nói: “Xin lỗi, ta không cố ý!”  Thiên Dụ cười đáp: “Ta tin ngươi!”  Diệp Huyên: “…”  Thiên Dụ dẫn Diệp Huyên đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Huyên vẫn âm thầm đề phòng, hắn cũng không ngây thơ cho rằng đối phương dễ lừa như thế.  Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến dưới tường thành, trước cổng thành có hai người của Địa Ngục tộc đang canh giữ, khi thấy Diệp Huyên và Thiên Dụ, hai người cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi vào thành.  Sau khi tiến vào thành, Diệp Huyên phát hiện địa ngục hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, trong thành vô cùng sầm uất, hắn cũng không nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu bạo lực. Dù bề ngoài của tộc nhân Địa Ngục tộc khá đáng sợ, nhưng lại rất khác với tưởng tượng của hắn.  Trong tưởng tượng của hắn, địa ngục hẳn là phải vô cùng kh ủng bố, tộc nhân Địa Ngục tộc cũng giống như ma quỷ, mặt mũi dữ tợn, khắp nơi đều là cảnh giết chóc đẫm máu,… Nhưng ở nơi này lại không hề có, những người trong thành ngoài vẻ ngoài hơi đặc biệt thì hoàn toàn giống với người bình thường.  Thiên Dụ chợt cười nói: “Có phải người ngoài nói chúng ta rất đáng sợ không?”  Diệp Huyên hỏi: “Cô có biết Võ Quân không?”  Thiên Dụ gật đầu: “Võ Quân xuất sắc nhất của Thái Linh tộc từ trước đến giờ!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn từ vẻ bề ngoài, hai người thật sự không có gì khác nhau.  Sau khi thấy Diệp Huyên thay đổi, cô gái thật sự hơi sửng sốt.  Người cùng phe?  Cô gái quan sát Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sự tò mò: “Ngươi thật sự là người cùng phe với ta sao?”  Diệp Huyên gật đầu.  Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Cái này của ngươi là Huyết Mạch Chi Lực!”  Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta là tộc nhân đặc biệt của Địa Ngục tộc!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.  Diệp Huyên nói: “Có phải cô không tin không?”  Cô gái gật đầu.  Diệp Huyên cười: “Không sao, chúng ta ở cùng nhau một khoảng thời gian cô sẽ tin thôi!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng ta cười nói: “Được thôi!”  Dứt lời, nàng ta duỗi tay ra: “Đứng dậy!”  Diệp Huyên nắm lấy tay cô gái, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi.  Cô gái kéo Diệp Huyên dậy, sau đó cười hỏi: “Xưng hô thế nào?”  Diệp Huyên đáp: “Diệp Huyên!”  Cô gái đáp lời: “Ta tên Thiên Dụ!”  Diệp Huyên nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một toà cổ thành ở cuối tầm mắt.  Thiên Dụ cất lời: “Đến Địa Ngục Thành thôi!”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thiên Dụ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể buông ta ra chưa?”  Diệp Huyên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay phải đang nắm lấy tay Thiên Dụ ra, cười nói: “Xin lỗi, ta không cố ý!”  Thiên Dụ cười đáp: “Ta tin ngươi!”  Diệp Huyên: “…”  Thiên Dụ dẫn Diệp Huyên đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Huyên vẫn âm thầm đề phòng, hắn cũng không ngây thơ cho rằng đối phương dễ lừa như thế.  Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến dưới tường thành, trước cổng thành có hai người của Địa Ngục tộc đang canh giữ, khi thấy Diệp Huyên và Thiên Dụ, hai người cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi vào thành.  Sau khi tiến vào thành, Diệp Huyên phát hiện địa ngục hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, trong thành vô cùng sầm uất, hắn cũng không nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu bạo lực. Dù bề ngoài của tộc nhân Địa Ngục tộc khá đáng sợ, nhưng lại rất khác với tưởng tượng của hắn.  Trong tưởng tượng của hắn, địa ngục hẳn là phải vô cùng kh ủng bố, tộc nhân Địa Ngục tộc cũng giống như ma quỷ, mặt mũi dữ tợn, khắp nơi đều là cảnh giết chóc đẫm máu,… Nhưng ở nơi này lại không hề có, những người trong thành ngoài vẻ ngoài hơi đặc biệt thì hoàn toàn giống với người bình thường.  Thiên Dụ chợt cười nói: “Có phải người ngoài nói chúng ta rất đáng sợ không?”  Diệp Huyên hỏi: “Cô có biết Võ Quân không?”  Thiên Dụ gật đầu: “Võ Quân xuất sắc nhất của Thái Linh tộc từ trước đến giờ!” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nhìn từ vẻ bề ngoài, hai người thật sự không có gì khác nhau.  Sau khi thấy Diệp Huyên thay đổi, cô gái thật sự hơi sửng sốt.  Người cùng phe?  Cô gái quan sát Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy sự tò mò: “Ngươi thật sự là người cùng phe với ta sao?”  Diệp Huyên gật đầu.  Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Cái này của ngươi là Huyết Mạch Chi Lực!”  Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Ta là tộc nhân đặc biệt của Địa Ngục tộc!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, không nói một lời.  Diệp Huyên nói: “Có phải cô không tin không?”  Cô gái gật đầu.  Diệp Huyên cười: “Không sao, chúng ta ở cùng nhau một khoảng thời gian cô sẽ tin thôi!”  Cô gái nhìn Diệp Huyên, một lát sau, nàng ta cười nói: “Được thôi!”  Dứt lời, nàng ta duỗi tay ra: “Đứng dậy!”  Diệp Huyên nắm lấy tay cô gái, bàn tay mềm mại nhẵn nhụi.  Cô gái kéo Diệp Huyên dậy, sau đó cười hỏi: “Xưng hô thế nào?”  Diệp Huyên đáp: “Diệp Huyên!”  Cô gái đáp lời: “Ta tên Thiên Dụ!”  Diệp Huyên nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một toà cổ thành ở cuối tầm mắt.  Thiên Dụ cất lời: “Đến Địa Ngục Thành thôi!”  Diệp Huyên gật đầu: “Được!”  Thiên Dụ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể buông ta ra chưa?”  Diệp Huyên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay phải đang nắm lấy tay Thiên Dụ ra, cười nói: “Xin lỗi, ta không cố ý!”  Thiên Dụ cười đáp: “Ta tin ngươi!”  Diệp Huyên: “…”  Thiên Dụ dẫn Diệp Huyên đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Huyên vẫn âm thầm đề phòng, hắn cũng không ngây thơ cho rằng đối phương dễ lừa như thế.  Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến dưới tường thành, trước cổng thành có hai người của Địa Ngục tộc đang canh giữ, khi thấy Diệp Huyên và Thiên Dụ, hai người cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi vào thành.  Sau khi tiến vào thành, Diệp Huyên phát hiện địa ngục hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, trong thành vô cùng sầm uất, hắn cũng không nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu bạo lực. Dù bề ngoài của tộc nhân Địa Ngục tộc khá đáng sợ, nhưng lại rất khác với tưởng tượng của hắn.  Trong tưởng tượng của hắn, địa ngục hẳn là phải vô cùng kh ủng bố, tộc nhân Địa Ngục tộc cũng giống như ma quỷ, mặt mũi dữ tợn, khắp nơi đều là cảnh giết chóc đẫm máu,… Nhưng ở nơi này lại không hề có, những người trong thành ngoài vẻ ngoài hơi đặc biệt thì hoàn toàn giống với người bình thường.  Thiên Dụ chợt cười nói: “Có phải người ngoài nói chúng ta rất đáng sợ không?”  Diệp Huyên hỏi: “Cô có biết Võ Quân không?”  Thiên Dụ gật đầu: “Võ Quân xuất sắc nhất của Thái Linh tộc từ trước đến giờ!” 

Chương 9945