Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 9980
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thoát khỏi quy tắc? Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta thoát khỏi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?" Thanh Khâu chớp mắt: “Không nói cho huynh đâu”. Diệp Huyên câm nín. Thanh Khâu cười: “Ta đi làm việc tiếp đây”. Rồi xoay người đi. Để lại Diệp Huyên im lặng đứng tại chỗ. Với nỗi bất an trong lòng. Một hồi sau, hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa - Chương Sứ. Ông ta khẽ thi lễ với hắn: “Viện trưởng”. Diệp Huyên quan sát ông ta một hồi, cười hỏi: “Hư Ngã Cảnh?" Chương Sứ gật đầu: “Ta vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp suốt thời gian qua”. Tiểu Tháp! Diệp Huyên vươn tay gọi bút Đại đạo xuất hiện. Thanh Khâu vừa đưa nó cho hắn, còn Tiểu Tháp thì vẫn chưa. Bởi vì vũ trụ hiện hữu hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tiểu Tháp để đào tạo ra nhiều cường giả. Diệp Huyên ngắm cây bút một hồi, hỏi: “Tiểu Bút hiểu biết bao nhiêu về chủ nhân của huynh?" Bút Đại đạo im lặng một hồi, đáp: “Khá nhiều”. Diệp Huyên vội hỏi: “Nói ta nghe được không?" Bút Đại đạo: “E là không”. Diệp Huyên đen mặt: “Vì sao?" Bút Đại đạo lãnh đạm: “Ta không muốn bị đánh”. Diệp Huyên: “...” Bút Đại đạo lại nói: “Cậu vẫn nên gấp rút đề cao thực lực đi. Tuy bây giờ cậu rất mạnh nhưng đối thủ cũng không kém. Hơn nữa, theo lời Thanh Khâu cô nương, Tam Kiếm sẽ không xuất hiện lại trong thời gian sắp tới, cậu càng phải dựa vào bản thân, hiểu chưa?" Diệp Huyên trầm ngâm một hồi, gật đầu: “Ta hiểu rồi”. Sau đó quay sang Chương Sứ: “Cho ta biết tình hình Trung Thế Giới”. Chương Sứ cung kính: “Vâng”. Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, Trung Thế Giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất kể từ khi có Dương tộc gia nhập. Sự xuất hiện của họ khiến thư viện Quan Huyên cần tiền là có tiền, cần người có người. Thêm sự tài trợ thường xuyên từ Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên phát triển với tốc độ thần kỳ, phân viện ngày càng xuất hiện ở nhiều nơi khắp chư thiên vũ trụ. Nhưng vì vấn đề nhân sự thiếu hụt mà Thanh Khâu và Đinh Thược Dược vẫn không dám mở quá nhiều. Dựng nên một thư viện không chỉ cần phải tuyển người mà còn phải quản lý thích đáng, bằng không sẽ có chuyện lớn. Những người được họ lựa chọn để quản lý đều tự dựa vào sức mình.
Thoát khỏi quy tắc?
Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta thoát khỏi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?"
Thanh Khâu chớp mắt: “Không nói cho huynh đâu”.
Diệp Huyên câm nín.
Thanh Khâu cười: “Ta đi làm việc tiếp đây”.
Rồi xoay người đi.
Để lại Diệp Huyên im lặng đứng tại chỗ.
Với nỗi bất an trong lòng.
Một hồi sau, hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa - Chương Sứ.
Ông ta khẽ thi lễ với hắn: “Viện trưởng”.
Diệp Huyên quan sát ông ta một hồi, cười hỏi: “Hư Ngã Cảnh?"
Chương Sứ gật đầu: “Ta vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp suốt thời gian qua”.
Tiểu Tháp!
Diệp Huyên vươn tay gọi bút Đại đạo xuất hiện. Thanh Khâu vừa đưa nó cho hắn, còn Tiểu Tháp thì vẫn chưa.
Bởi vì vũ trụ hiện hữu hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tiểu Tháp để đào tạo ra nhiều cường giả.
Diệp Huyên ngắm cây bút một hồi, hỏi: “Tiểu Bút hiểu biết bao nhiêu về chủ nhân của huynh?"
Bút Đại đạo im lặng một hồi, đáp: “Khá nhiều”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Nói ta nghe được không?"
Bút Đại đạo: “E là không”.
Diệp Huyên đen mặt: “Vì sao?"
Bút Đại đạo lãnh đạm: “Ta không muốn bị đánh”.
Diệp Huyên: “...”
Bút Đại đạo lại nói: “Cậu vẫn nên gấp rút đề cao thực lực đi. Tuy bây giờ cậu rất mạnh nhưng đối thủ cũng không kém. Hơn nữa, theo lời Thanh Khâu cô nương, Tam Kiếm sẽ không xuất hiện lại trong thời gian sắp tới, cậu càng phải dựa vào bản thân, hiểu chưa?"
Diệp Huyên trầm ngâm một hồi, gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Sau đó quay sang Chương Sứ: “Cho ta biết tình hình Trung Thế Giới”.
Chương Sứ cung kính: “Vâng”.
Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, Trung Thế Giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất kể từ khi có Dương tộc gia nhập.
Sự xuất hiện của họ khiến thư viện Quan Huyên cần tiền là có tiền, cần người có người. Thêm sự tài trợ thường xuyên từ Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên phát triển với tốc độ thần kỳ, phân viện ngày càng xuất hiện ở nhiều nơi khắp chư thiên vũ trụ.
Nhưng vì vấn đề nhân sự thiếu hụt mà Thanh Khâu và Đinh Thược Dược vẫn không dám mở quá nhiều. Dựng nên một thư viện không chỉ cần phải tuyển người mà còn phải quản lý thích đáng, bằng không sẽ có chuyện lớn.
Những người được họ lựa chọn để quản lý đều tự dựa vào sức mình.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thoát khỏi quy tắc? Diệp Huyên hỏi: “Nếu ta thoát khỏi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?" Thanh Khâu chớp mắt: “Không nói cho huynh đâu”. Diệp Huyên câm nín. Thanh Khâu cười: “Ta đi làm việc tiếp đây”. Rồi xoay người đi. Để lại Diệp Huyên im lặng đứng tại chỗ. Với nỗi bất an trong lòng. Một hồi sau, hắn thu hồi suy nghĩ, nhìn người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa - Chương Sứ. Ông ta khẽ thi lễ với hắn: “Viện trưởng”. Diệp Huyên quan sát ông ta một hồi, cười hỏi: “Hư Ngã Cảnh?" Chương Sứ gật đầu: “Ta vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp suốt thời gian qua”. Tiểu Tháp! Diệp Huyên vươn tay gọi bút Đại đạo xuất hiện. Thanh Khâu vừa đưa nó cho hắn, còn Tiểu Tháp thì vẫn chưa. Bởi vì vũ trụ hiện hữu hiện giờ chỉ có thể dựa vào Tiểu Tháp để đào tạo ra nhiều cường giả. Diệp Huyên ngắm cây bút một hồi, hỏi: “Tiểu Bút hiểu biết bao nhiêu về chủ nhân của huynh?" Bút Đại đạo im lặng một hồi, đáp: “Khá nhiều”. Diệp Huyên vội hỏi: “Nói ta nghe được không?" Bút Đại đạo: “E là không”. Diệp Huyên đen mặt: “Vì sao?" Bút Đại đạo lãnh đạm: “Ta không muốn bị đánh”. Diệp Huyên: “...” Bút Đại đạo lại nói: “Cậu vẫn nên gấp rút đề cao thực lực đi. Tuy bây giờ cậu rất mạnh nhưng đối thủ cũng không kém. Hơn nữa, theo lời Thanh Khâu cô nương, Tam Kiếm sẽ không xuất hiện lại trong thời gian sắp tới, cậu càng phải dựa vào bản thân, hiểu chưa?" Diệp Huyên trầm ngâm một hồi, gật đầu: “Ta hiểu rồi”. Sau đó quay sang Chương Sứ: “Cho ta biết tình hình Trung Thế Giới”. Chương Sứ cung kính: “Vâng”. Trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, Trung Thế Giới đã xảy ra biến hóa long trời lở đất kể từ khi có Dương tộc gia nhập. Sự xuất hiện của họ khiến thư viện Quan Huyên cần tiền là có tiền, cần người có người. Thêm sự tài trợ thường xuyên từ Tiên Bảo Các, thư viện Quan Huyên phát triển với tốc độ thần kỳ, phân viện ngày càng xuất hiện ở nhiều nơi khắp chư thiên vũ trụ. Nhưng vì vấn đề nhân sự thiếu hụt mà Thanh Khâu và Đinh Thược Dược vẫn không dám mở quá nhiều. Dựng nên một thư viện không chỉ cần phải tuyển người mà còn phải quản lý thích đáng, bằng không sẽ có chuyện lớn. Những người được họ lựa chọn để quản lý đều tự dựa vào sức mình.