Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10008

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu thư viện Quan Huyên muốn thay đổi toàn bộ vũ trụ này mà chỉ dựa vào mỗi hắn và Tần Quan thì chắc chắn là không được rồi.  Một lát sau, lão Tiền rời đi.  Mà Tần Quan thì lại dẫn Diệp Huyên đi dạo khắp nơi ở trong thành, cuối cùng hai người đi lên một ngọn núi lớn, Tần Quan đưa mắt nhìn bốn phía, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, từ trên đỉnh núi nhìn xuống là một cánh rừng xanh ngát dài mấy vạn trượng, mà bên ngoài rừng là một dòng sông, sông này rộng khoảng trăm trượng, chảy quanh ngọn núi này, xa hơn một chút là những tòa kiến trúc chủ chốt mà mắt thường vẫn có thể thấy được.  Tần Quan đột nhiên mở tay ra, một con hạc giấy màu tím chợt bay lên, chẳng mấy chốc, con hạc tím đã biến mất ở trong trời sao, sau đó bốc cháy.  Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: "Nơi này rất hợp để xây một thư viện, vậy nên ta khuyên ngươi hãy tới đây mở thư viện".  Nói rồi, nàng ta lấy một tờ giấy đưa cho Diệp Huyên: "Ngươi nhìn đi, đây là học viện mà ta thiết kế".  Tự tay thiết kế!  Diệp Huyên nhận lấy bản vẽ, hắn nhìn một lượt rồi cười nói: "Đẹp lắm!"  Tần Quan cũng cong khóe môi: "Tất nhiên rồi".  Diệp Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, thời không trước mặt hai người chợt rung lên, thoáng chốc đã có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cả hai.  Người đàn ông trung niên hơi thi lễ với Tần Quan: "Các chủ!"  Rồi lại quay sang thi lễ với Diệp Huyên: "Diệp công tử!"  Tần Quan cười nói: "Ban Công, ta muốn xây một học viện ở nơi này".  Nói xong, nàng ta đưa bản thiết kế cho Ban Công: "Cần bao nhiêu tiền?"  Ban Công nhận lấy bản vẽ nhìn qua một lượt, sau đó trầm giọng đáp: "Nếu chỉ xây dựng thôi thì không tốn nhiều tiền lắm! Cao nhất là mười tỷ Trụ Mạch, nhưng nếu muốn thêm các loại trận pháp..."  Tần Quan lắc đầu: "Tạm thời không thêm trận pháp, nhưng có thể dự tính trước khoảng này".  Ban Công gật đầu: "Vâng".  Tần Quan xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Ban Công: "Cần bao lâu?"  Ban Công nhìn lướt qua xung quanh rồi đáp: "Một tháng".  Tần Quan gật đầu: "Được".  Ban Công hơi thi lễ, sau đó xoay người rời đi.  Diệp Huyên nhìn Tần Quan: "Chỉ một tháng là xong rồi à? Có đến trăm tòa điện lận đấy!"  Tần Quan cười nói: "Ông ấy có đoàn đội".  Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đoàn đội?"  Tần Quan gật đầu: "Ban Công này từng là một thợ mộc nhỏ, ta chỉ tình cờ phát hiện ra ông ấy thôi, sau này ta giúp đỡ đồng thời tạo ra một đội xây dựng cho ông ấy. Những năm gần đây ông ấy còn chiêu mộ thêm mấy trăm nghìn người, chuyên phụ trách xây dựng Tiên Bảo Các ở các thế giới của ta đấy".  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Thủ hạ của cô vẫn còn rất nhiều người tương tự như Ban Công này đúng không?"  

Nếu thư viện Quan Huyên muốn thay đổi toàn bộ vũ trụ này mà chỉ dựa vào mỗi hắn và Tần Quan thì chắc chắn là không được rồi.  

Một lát sau, lão Tiền rời đi.  

Mà Tần Quan thì lại dẫn Diệp Huyên đi dạo khắp nơi ở trong thành, cuối cùng hai người đi lên một ngọn núi lớn, Tần Quan đưa mắt nhìn bốn phía, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, từ trên đỉnh núi nhìn xuống là một cánh rừng xanh ngát dài mấy vạn trượng, mà bên ngoài rừng là một dòng sông, sông này rộng khoảng trăm trượng, chảy quanh ngọn núi này, xa hơn một chút là những tòa kiến trúc chủ chốt mà mắt thường vẫn có thể thấy được.  

Tần Quan đột nhiên mở tay ra, một con hạc giấy màu tím chợt bay lên, chẳng mấy chốc, con hạc tím đã biến mất ở trong trời sao, sau đó bốc cháy.  

Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: "Nơi này rất hợp để xây một thư viện, vậy nên ta khuyên ngươi hãy tới đây mở thư viện".  

Nói rồi, nàng ta lấy một tờ giấy đưa cho Diệp Huyên: "Ngươi nhìn đi, đây là học viện mà ta thiết kế".  

Tự tay thiết kế!  

Diệp Huyên nhận lấy bản vẽ, hắn nhìn một lượt rồi cười nói: "Đẹp lắm!"  

Tần Quan cũng cong khóe môi: "Tất nhiên rồi".  

Diệp Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, thời không trước mặt hai người chợt rung lên, thoáng chốc đã có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cả hai.  

Người đàn ông trung niên hơi thi lễ với Tần Quan: "Các chủ!"  

Rồi lại quay sang thi lễ với Diệp Huyên: "Diệp công tử!"  

Tần Quan cười nói: "Ban Công, ta muốn xây một học viện ở nơi này".  

Nói xong, nàng ta đưa bản thiết kế cho Ban Công: "Cần bao nhiêu tiền?"  

Ban Công nhận lấy bản vẽ nhìn qua một lượt, sau đó trầm giọng đáp: "Nếu chỉ xây dựng thôi thì không tốn nhiều tiền lắm! Cao nhất là mười tỷ Trụ Mạch, nhưng nếu muốn thêm các loại trận pháp..."  

Tần Quan lắc đầu: "Tạm thời không thêm trận pháp, nhưng có thể dự tính trước khoảng này".  

Ban Công gật đầu: "Vâng".  

Tần Quan xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Ban Công: "Cần bao lâu?"  

Ban Công nhìn lướt qua xung quanh rồi đáp: "Một tháng".  

Tần Quan gật đầu: "Được".  

Ban Công hơi thi lễ, sau đó xoay người rời đi.  

Diệp Huyên nhìn Tần Quan: "Chỉ một tháng là xong rồi à? Có đến trăm tòa điện lận đấy!"  

Tần Quan cười nói: "Ông ấy có đoàn đội".  

Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đoàn đội?"  

Tần Quan gật đầu: "Ban Công này từng là một thợ mộc nhỏ, ta chỉ tình cờ phát hiện ra ông ấy thôi, sau này ta giúp đỡ đồng thời tạo ra một đội xây dựng cho ông ấy. Những năm gần đây ông ấy còn chiêu mộ thêm mấy trăm nghìn người, chuyên phụ trách xây dựng Tiên Bảo Các ở các thế giới của ta đấy".  

Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Thủ hạ của cô vẫn còn rất nhiều người tương tự như Ban Công này đúng không?"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nếu thư viện Quan Huyên muốn thay đổi toàn bộ vũ trụ này mà chỉ dựa vào mỗi hắn và Tần Quan thì chắc chắn là không được rồi.  Một lát sau, lão Tiền rời đi.  Mà Tần Quan thì lại dẫn Diệp Huyên đi dạo khắp nơi ở trong thành, cuối cùng hai người đi lên một ngọn núi lớn, Tần Quan đưa mắt nhìn bốn phía, phong cảnh nơi đây vô cùng đẹp, từ trên đỉnh núi nhìn xuống là một cánh rừng xanh ngát dài mấy vạn trượng, mà bên ngoài rừng là một dòng sông, sông này rộng khoảng trăm trượng, chảy quanh ngọn núi này, xa hơn một chút là những tòa kiến trúc chủ chốt mà mắt thường vẫn có thể thấy được.  Tần Quan đột nhiên mở tay ra, một con hạc giấy màu tím chợt bay lên, chẳng mấy chốc, con hạc tím đã biến mất ở trong trời sao, sau đó bốc cháy.  Diệp Huyên nhìn về phía Tần Quan, Tần Quan cười nói: "Nơi này rất hợp để xây một thư viện, vậy nên ta khuyên ngươi hãy tới đây mở thư viện".  Nói rồi, nàng ta lấy một tờ giấy đưa cho Diệp Huyên: "Ngươi nhìn đi, đây là học viện mà ta thiết kế".  Tự tay thiết kế!  Diệp Huyên nhận lấy bản vẽ, hắn nhìn một lượt rồi cười nói: "Đẹp lắm!"  Tần Quan cũng cong khóe môi: "Tất nhiên rồi".  Diệp Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, thời không trước mặt hai người chợt rung lên, thoáng chốc đã có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt cả hai.  Người đàn ông trung niên hơi thi lễ với Tần Quan: "Các chủ!"  Rồi lại quay sang thi lễ với Diệp Huyên: "Diệp công tử!"  Tần Quan cười nói: "Ban Công, ta muốn xây một học viện ở nơi này".  Nói xong, nàng ta đưa bản thiết kế cho Ban Công: "Cần bao nhiêu tiền?"  Ban Công nhận lấy bản vẽ nhìn qua một lượt, sau đó trầm giọng đáp: "Nếu chỉ xây dựng thôi thì không tốn nhiều tiền lắm! Cao nhất là mười tỷ Trụ Mạch, nhưng nếu muốn thêm các loại trận pháp..."  Tần Quan lắc đầu: "Tạm thời không thêm trận pháp, nhưng có thể dự tính trước khoảng này".  Ban Công gật đầu: "Vâng".  Tần Quan xòe tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay đến trước mặt Ban Công: "Cần bao lâu?"  Ban Công nhìn lướt qua xung quanh rồi đáp: "Một tháng".  Tần Quan gật đầu: "Được".  Ban Công hơi thi lễ, sau đó xoay người rời đi.  Diệp Huyên nhìn Tần Quan: "Chỉ một tháng là xong rồi à? Có đến trăm tòa điện lận đấy!"  Tần Quan cười nói: "Ông ấy có đoàn đội".  Diệp Huyên khẽ nhíu mày: "Đoàn đội?"  Tần Quan gật đầu: "Ban Công này từng là một thợ mộc nhỏ, ta chỉ tình cờ phát hiện ra ông ấy thôi, sau này ta giúp đỡ đồng thời tạo ra một đội xây dựng cho ông ấy. Những năm gần đây ông ấy còn chiêu mộ thêm mấy trăm nghìn người, chuyên phụ trách xây dựng Tiên Bảo Các ở các thế giới của ta đấy".  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: "Thủ hạ của cô vẫn còn rất nhiều người tương tự như Ban Công này đúng không?"  

Chương 10008