Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10014
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tần Quan khẽ nói: "Xem ra nơi này đã lâu rồi chưa có ai đến!" Lão Mạc gật đầu: "Là một di tích nguyên vẹn! Trận pháp của di tích này vô cùng mạnh mẽ, Trận Thần Sư của chúng ta vẫn đang toàn lực phá giải!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Di tích vẫn còn nguyên vẹn thì không thể dùng bạo lực phá hủy được". Lão Mạc khẽ gật đầu.Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến trước một vách núi, mà trước vách núi này đang có mấy vạn người đứng. Lúc nhìn thấy Tần Quan, cả mấy vạn người đồng loạt quỳ gối, hô lên: "Bái kiến Các chủ!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Đứng lên đi". Mọi người đứng dậy, ai nấy đều nhìn Tần Quan với ánh mắt phấn khích vô cùng. Bọn họ đều là những người có thiên phú tu luyện không tốt, không được coi trọng ở thế tục, nếu cứ sống bình thường thì bọn họ cả đời cũng không có cơ hội được ngẩng mặt lên nhìn đời. Thế nhưng Tần Quan lại xem trọng bọn họ, không chỉ giúp đỡ mà còn trọng dụng, cho bọn họ cơ hội làm việc. Trong lòng bọn họ, Tần Quan thật sự như một vị Thần. Tần Quan nhìn ông lão trước mặt, cười nói: "Lão Pháp, trận này khó lắm à?" Lão Pháp thấy Tần Quan gọi tên mình thì rất kích động, vội vàng đáp: "Bẩm Các chủ, trận pháp nơi này đúng là rất đặc thù, vượt xa tri thức trận pháp thời nay, nhưng Các chủ yên tâm, mấy lão già chúng ta đều có lòng tin sẽ phá được trận này". Tần Quan gật đầu: "Phá được trận pháp này là chúng ta sẽ có thể tìm hiểu cặn kẽ về thời đại Thần Minh, nếu trong đó có ghi chép về các trận pháp thì sẽ thưởng cho mọi người hết". Nghe vậy, lão Pháp vội vã cung kính thi lễ: "Đa tạ Các chủ!" Tần Quan cười, sau đó quay sang nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta chờ thôi". Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi theo Tần Quan sang một bên, mà đám người lão Pháp thì lại tiếp tục bắt đầu chăm chú phá giải trận pháp. Diệp Huyên đưa mắt nhìn, hắn phát hiện cả tòa núi trước mắt đều bị các trận pháp cổ đại mạnh mẽ bao trùm lên. Tinh Đạn của Tần Quan hẳn cũng có thể phá nát nó, nhưng như Tần Quan nói, nếu dùng Tinh Đạn phá vỡ bạo lực như thế thì e rằng sẽ làm hỏng mất di tích đang nguyên vẹn này. Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tần Quan cô nương, cô vừa bảo nếu phá được trận pháp này là sẽ tìm hiểu được cặn kẽ về thời đại Thần Minh à?" Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Ngươi nghĩ mỗi lần ta tìm thấy di tích đều là dùng để kiếm tiền tài và thần vật à?" Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Không phải hả?" Tần Quan lườm Diệp Huyên một cái: "Những di tích bí cảnh này đúng là có không ít tiền của, nhưng với ta mà nói thì cũng như muối bỏ bể mà thôi". Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô muốn thông qua những di tích bí cảnh này để hiểu rõ về các thời đại kia à". Tần Quan gật đầu: "Đúng, muốn hiểu rõ về những thời đại cổ xưa thì biện pháp tốt nhất chính là khảo cổ". Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tần Quan khẽ nói: "Xem ra nơi này đã lâu rồi chưa có ai đến!" Lão Mạc gật đầu: "Là một di tích nguyên vẹn! Trận pháp của di tích này vô cùng mạnh mẽ, Trận Thần Sư của chúng ta vẫn đang toàn lực phá giải!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Di tích vẫn còn nguyên vẹn thì không thể dùng bạo lực phá hủy được". Lão Mạc khẽ gật đầu.Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến trước một vách núi, mà trước vách núi này đang có mấy vạn người đứng. Lúc nhìn thấy Tần Quan, cả mấy vạn người đồng loạt quỳ gối, hô lên: "Bái kiến Các chủ!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Đứng lên đi". Mọi người đứng dậy, ai nấy đều nhìn Tần Quan với ánh mắt phấn khích vô cùng. Bọn họ đều là những người có thiên phú tu luyện không tốt, không được coi trọng ở thế tục, nếu cứ sống bình thường thì bọn họ cả đời cũng không có cơ hội được ngẩng mặt lên nhìn đời. Thế nhưng Tần Quan lại xem trọng bọn họ, không chỉ giúp đỡ mà còn trọng dụng, cho bọn họ cơ hội làm việc. Trong lòng bọn họ, Tần Quan thật sự như một vị Thần. Tần Quan nhìn ông lão trước mặt, cười nói: "Lão Pháp, trận này khó lắm à?" Lão Pháp thấy Tần Quan gọi tên mình thì rất kích động, vội vàng đáp: "Bẩm Các chủ, trận pháp nơi này đúng là rất đặc thù, vượt xa tri thức trận pháp thời nay, nhưng Các chủ yên tâm, mấy lão già chúng ta đều có lòng tin sẽ phá được trận này". Tần Quan gật đầu: "Phá được trận pháp này là chúng ta sẽ có thể tìm hiểu cặn kẽ về thời đại Thần Minh, nếu trong đó có ghi chép về các trận pháp thì sẽ thưởng cho mọi người hết". Nghe vậy, lão Pháp vội vã cung kính thi lễ: "Đa tạ Các chủ!" Tần Quan cười, sau đó quay sang nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta chờ thôi". Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi theo Tần Quan sang một bên, mà đám người lão Pháp thì lại tiếp tục bắt đầu chăm chú phá giải trận pháp. Diệp Huyên đưa mắt nhìn, hắn phát hiện cả tòa núi trước mắt đều bị các trận pháp cổ đại mạnh mẽ bao trùm lên. Tinh Đạn của Tần Quan hẳn cũng có thể phá nát nó, nhưng như Tần Quan nói, nếu dùng Tinh Đạn phá vỡ bạo lực như thế thì e rằng sẽ làm hỏng mất di tích đang nguyên vẹn này. Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tần Quan cô nương, cô vừa bảo nếu phá được trận pháp này là sẽ tìm hiểu được cặn kẽ về thời đại Thần Minh à?" Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Ngươi nghĩ mỗi lần ta tìm thấy di tích đều là dùng để kiếm tiền tài và thần vật à?" Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Không phải hả?" Tần Quan lườm Diệp Huyên một cái: "Những di tích bí cảnh này đúng là có không ít tiền của, nhưng với ta mà nói thì cũng như muối bỏ bể mà thôi". Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô muốn thông qua những di tích bí cảnh này để hiểu rõ về các thời đại kia à". Tần Quan gật đầu: "Đúng, muốn hiểu rõ về những thời đại cổ xưa thì biện pháp tốt nhất chính là khảo cổ". Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi".
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Tần Quan khẽ nói: "Xem ra nơi này đã lâu rồi chưa có ai đến!" Lão Mạc gật đầu: "Là một di tích nguyên vẹn! Trận pháp của di tích này vô cùng mạnh mẽ, Trận Thần Sư của chúng ta vẫn đang toàn lực phá giải!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Di tích vẫn còn nguyên vẹn thì không thể dùng bạo lực phá hủy được". Lão Mạc khẽ gật đầu.Chẳng mấy chốc, cả ba đã đến trước một vách núi, mà trước vách núi này đang có mấy vạn người đứng. Lúc nhìn thấy Tần Quan, cả mấy vạn người đồng loạt quỳ gối, hô lên: "Bái kiến Các chủ!" Tần Quan khẽ gật đầu: "Đứng lên đi". Mọi người đứng dậy, ai nấy đều nhìn Tần Quan với ánh mắt phấn khích vô cùng. Bọn họ đều là những người có thiên phú tu luyện không tốt, không được coi trọng ở thế tục, nếu cứ sống bình thường thì bọn họ cả đời cũng không có cơ hội được ngẩng mặt lên nhìn đời. Thế nhưng Tần Quan lại xem trọng bọn họ, không chỉ giúp đỡ mà còn trọng dụng, cho bọn họ cơ hội làm việc. Trong lòng bọn họ, Tần Quan thật sự như một vị Thần. Tần Quan nhìn ông lão trước mặt, cười nói: "Lão Pháp, trận này khó lắm à?" Lão Pháp thấy Tần Quan gọi tên mình thì rất kích động, vội vàng đáp: "Bẩm Các chủ, trận pháp nơi này đúng là rất đặc thù, vượt xa tri thức trận pháp thời nay, nhưng Các chủ yên tâm, mấy lão già chúng ta đều có lòng tin sẽ phá được trận này". Tần Quan gật đầu: "Phá được trận pháp này là chúng ta sẽ có thể tìm hiểu cặn kẽ về thời đại Thần Minh, nếu trong đó có ghi chép về các trận pháp thì sẽ thưởng cho mọi người hết". Nghe vậy, lão Pháp vội vã cung kính thi lễ: "Đa tạ Các chủ!" Tần Quan cười, sau đó quay sang nhìn Diệp Huyên: "Chúng ta chờ thôi". Diệp Huyên gật đầu, sau đó đi theo Tần Quan sang một bên, mà đám người lão Pháp thì lại tiếp tục bắt đầu chăm chú phá giải trận pháp. Diệp Huyên đưa mắt nhìn, hắn phát hiện cả tòa núi trước mắt đều bị các trận pháp cổ đại mạnh mẽ bao trùm lên. Tinh Đạn của Tần Quan hẳn cũng có thể phá nát nó, nhưng như Tần Quan nói, nếu dùng Tinh Đạn phá vỡ bạo lực như thế thì e rằng sẽ làm hỏng mất di tích đang nguyên vẹn này. Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: "Tần Quan cô nương, cô vừa bảo nếu phá được trận pháp này là sẽ tìm hiểu được cặn kẽ về thời đại Thần Minh à?" Tần Quan nhìn về phía Diệp Huyên, cười nói: "Ngươi nghĩ mỗi lần ta tìm thấy di tích đều là dùng để kiếm tiền tài và thần vật à?" Diệp Huyên do dự một lúc rồi hỏi: "Không phải hả?" Tần Quan lườm Diệp Huyên một cái: "Những di tích bí cảnh này đúng là có không ít tiền của, nhưng với ta mà nói thì cũng như muối bỏ bể mà thôi". Diệp Huyên trầm giọng nói: "Cô muốn thông qua những di tích bí cảnh này để hiểu rõ về các thời đại kia à". Tần Quan gật đầu: "Đúng, muốn hiểu rõ về những thời đại cổ xưa thì biện pháp tốt nhất chính là khảo cổ". Diệp Huyên gật đầu: "Ta hiểu rồi".