Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10029

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Khâu nắm tay Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ ở xa xa.  Vô Biên Chi Chủ đột nhiên cười khẽ: “Ta hơi đánh giá thấp Tần cô nương rồi! Không ngờ cô lại có thể phát triển khoa học đến mức này!”  Tần Quan nhìn Vô Biên Chủ: “Ngươi từng đến hệ Ngân Hà!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Từng đến! Nhưng ta đến theo một cách khác!”  Tần Quan cười nói: “Thú vị đấy!”  Vô Biên Chủ nhìn về phía Thanh Khâu: “Các hạ, thế này đi, cô không ra tay, ta cũng không ra tay, để họ đấu với nhau, cô thấy sao?”  Thanh Khâu im lặng.  Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nếu muốn ra tay, cô phải khôi phục toàn bộ thực lực, cô biết việc đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy!”  Thanh Khâu đột nhiên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên biến thành một tia kiếm quang chém đi.  Vô Biên Chủ ở phía xa chắp ngón tay lại!  Oanh!  Kiếm Thanh Huyên lập tức bị ngón tay của ông ta làm dừng lại!  Mà lúc này, Tần Quan đột nhiên lấy một quả Cậu Bé ra, thấy thế, Diệp Huyên vội ngăn cản nàng ta.  Đây là thứ công kích tập thể!  Nếu Tần Quan cho nổ nó, hắn không biết Vô Biên Chủ có chết hay không, nhưng Địa Ngục tộc chắc chắn sẽ bị nổ tan tành!  Diệp Huyên hỏi: “Có món nào tấn công cá nhân không?”  Tần Quan ngẫm nghĩ, sau đó bèn muốn lấy vũ khí ra, lúc này, Vô Biên Chủ kia đột nhiên nói: “Tần cô nương, đừng lãng phí sức lực nữa! Khoa học kỹ thuật của cô vẫn không thể giết được ta đâu! Mà chỉ cần có ta, cô sẽ không thể huỷ diệt vũ trụ vô biên!”  Tần Quan quay đầu nhìn về phía Thanh Khâu, Thanh Khâu đột nhiên nói: “Ta không ra tay, ông cũng không ra tay, đúng chứ?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  Nhưng Thanh Khâu vẫn hơi do dự.  Vô Biên Chủ cười khẽ: “Không phải hắn muốn công bằng à? Bây giờ ta không ra tay, không phải là cho hắn công bằng sao? Hay là Thanh Khâu cô nương muốn bảo vệ hắn cả đời? Nhưng có lẽ Thanh Khâu cô nương cũng hiểu, nếu tiếp tục như thế, cả đời này hắn cũng không thể phát triển được, nếu hắn không phát triển, kết cục sau này của hắn chắc chắn là một bi kịch, cô có tin không?”  Thanh Khâu đang muốn đáp lời thì Diệp Huyên cười nói: “Nha đầu, ta làm được!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhấn mạnh: “Thật!”  Thanh Khâu khẽ mỉm cười: “Ta tin huynh!”  Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ: “Nhớ kỹ lời ông nói!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đâu! Vì đối thủ của ta trước giờ đều không phải là hắn!”  Nói xong, thân thể ông ta dần trở nên hư ảo.  Diệp Huyên nhìn về phía Vô Biên Chủ, hắn phát hiện Vô Biên Chủ này giống như một cái bóng vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy diện mạo thật sự của ông ta.  Vô Biên Chủ nhanh chóng biến mất.  Thanh Khâu nhìn về phía xa với nét mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Khâu nắm tay Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ ở xa xa.  Vô Biên Chi Chủ đột nhiên cười khẽ: “Ta hơi đánh giá thấp Tần cô nương rồi! Không ngờ cô lại có thể phát triển khoa học đến mức này!”  Tần Quan nhìn Vô Biên Chủ: “Ngươi từng đến hệ Ngân Hà!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Từng đến! Nhưng ta đến theo một cách khác!”  Tần Quan cười nói: “Thú vị đấy!”  Vô Biên Chủ nhìn về phía Thanh Khâu: “Các hạ, thế này đi, cô không ra tay, ta cũng không ra tay, để họ đấu với nhau, cô thấy sao?”  Thanh Khâu im lặng.  Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nếu muốn ra tay, cô phải khôi phục toàn bộ thực lực, cô biết việc đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy!”  Thanh Khâu đột nhiên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên biến thành một tia kiếm quang chém đi.  Vô Biên Chủ ở phía xa chắp ngón tay lại!  Oanh!  Kiếm Thanh Huyên lập tức bị ngón tay của ông ta làm dừng lại!  Mà lúc này, Tần Quan đột nhiên lấy một quả Cậu Bé ra, thấy thế, Diệp Huyên vội ngăn cản nàng ta.  Đây là thứ công kích tập thể!  Nếu Tần Quan cho nổ nó, hắn không biết Vô Biên Chủ có chết hay không, nhưng Địa Ngục tộc chắc chắn sẽ bị nổ tan tành!  Diệp Huyên hỏi: “Có món nào tấn công cá nhân không?”  Tần Quan ngẫm nghĩ, sau đó bèn muốn lấy vũ khí ra, lúc này, Vô Biên Chủ kia đột nhiên nói: “Tần cô nương, đừng lãng phí sức lực nữa! Khoa học kỹ thuật của cô vẫn không thể giết được ta đâu! Mà chỉ cần có ta, cô sẽ không thể huỷ diệt vũ trụ vô biên!”  Tần Quan quay đầu nhìn về phía Thanh Khâu, Thanh Khâu đột nhiên nói: “Ta không ra tay, ông cũng không ra tay, đúng chứ?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  Nhưng Thanh Khâu vẫn hơi do dự.  Vô Biên Chủ cười khẽ: “Không phải hắn muốn công bằng à? Bây giờ ta không ra tay, không phải là cho hắn công bằng sao? Hay là Thanh Khâu cô nương muốn bảo vệ hắn cả đời? Nhưng có lẽ Thanh Khâu cô nương cũng hiểu, nếu tiếp tục như thế, cả đời này hắn cũng không thể phát triển được, nếu hắn không phát triển, kết cục sau này của hắn chắc chắn là một bi kịch, cô có tin không?”  Thanh Khâu đang muốn đáp lời thì Diệp Huyên cười nói: “Nha đầu, ta làm được!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhấn mạnh: “Thật!”  Thanh Khâu khẽ mỉm cười: “Ta tin huynh!”  Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ: “Nhớ kỹ lời ông nói!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đâu! Vì đối thủ của ta trước giờ đều không phải là hắn!”  Nói xong, thân thể ông ta dần trở nên hư ảo.  Diệp Huyên nhìn về phía Vô Biên Chủ, hắn phát hiện Vô Biên Chủ này giống như một cái bóng vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy diện mạo thật sự của ông ta.  Vô Biên Chủ nhanh chóng biến mất.  Thanh Khâu nhìn về phía xa với nét mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Khâu nắm tay Diệp Huyên, sau đó nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ ở xa xa.  Vô Biên Chi Chủ đột nhiên cười khẽ: “Ta hơi đánh giá thấp Tần cô nương rồi! Không ngờ cô lại có thể phát triển khoa học đến mức này!”  Tần Quan nhìn Vô Biên Chủ: “Ngươi từng đến hệ Ngân Hà!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Từng đến! Nhưng ta đến theo một cách khác!”  Tần Quan cười nói: “Thú vị đấy!”  Vô Biên Chủ nhìn về phía Thanh Khâu: “Các hạ, thế này đi, cô không ra tay, ta cũng không ra tay, để họ đấu với nhau, cô thấy sao?”  Thanh Khâu im lặng.  Vô Biên Chủ nói tiếp: “Nếu muốn ra tay, cô phải khôi phục toàn bộ thực lực, cô biết việc đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy!”  Thanh Khâu đột nhiên mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên biến thành một tia kiếm quang chém đi.  Vô Biên Chủ ở phía xa chắp ngón tay lại!  Oanh!  Kiếm Thanh Huyên lập tức bị ngón tay của ông ta làm dừng lại!  Mà lúc này, Tần Quan đột nhiên lấy một quả Cậu Bé ra, thấy thế, Diệp Huyên vội ngăn cản nàng ta.  Đây là thứ công kích tập thể!  Nếu Tần Quan cho nổ nó, hắn không biết Vô Biên Chủ có chết hay không, nhưng Địa Ngục tộc chắc chắn sẽ bị nổ tan tành!  Diệp Huyên hỏi: “Có món nào tấn công cá nhân không?”  Tần Quan ngẫm nghĩ, sau đó bèn muốn lấy vũ khí ra, lúc này, Vô Biên Chủ kia đột nhiên nói: “Tần cô nương, đừng lãng phí sức lực nữa! Khoa học kỹ thuật của cô vẫn không thể giết được ta đâu! Mà chỉ cần có ta, cô sẽ không thể huỷ diệt vũ trụ vô biên!”  Tần Quan quay đầu nhìn về phía Thanh Khâu, Thanh Khâu đột nhiên nói: “Ta không ra tay, ông cũng không ra tay, đúng chứ?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  Nhưng Thanh Khâu vẫn hơi do dự.  Vô Biên Chủ cười khẽ: “Không phải hắn muốn công bằng à? Bây giờ ta không ra tay, không phải là cho hắn công bằng sao? Hay là Thanh Khâu cô nương muốn bảo vệ hắn cả đời? Nhưng có lẽ Thanh Khâu cô nương cũng hiểu, nếu tiếp tục như thế, cả đời này hắn cũng không thể phát triển được, nếu hắn không phát triển, kết cục sau này của hắn chắc chắn là một bi kịch, cô có tin không?”  Thanh Khâu đang muốn đáp lời thì Diệp Huyên cười nói: “Nha đầu, ta làm được!”  Thanh Khâu nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên nhấn mạnh: “Thật!”  Thanh Khâu khẽ mỉm cười: “Ta tin huynh!”  Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn về phía Vô Biên Chi Chủ: “Nhớ kỹ lời ông nói!”  Vô Biên Chủ gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ không ỷ lớn hiếp nhỏ đâu! Vì đối thủ của ta trước giờ đều không phải là hắn!”  Nói xong, thân thể ông ta dần trở nên hư ảo.  Diệp Huyên nhìn về phía Vô Biên Chủ, hắn phát hiện Vô Biên Chủ này giống như một cái bóng vậy, hoàn toàn không thể nhìn thấy diện mạo thật sự của ông ta.  Vô Biên Chủ nhanh chóng biến mất.  Thanh Khâu nhìn về phía xa với nét mặt nặng nề, không biết đang nghĩ gì. 

Chương 10029