Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10037

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dùng quyền chống trường thương!  Oanh!  Một tiếng nổ vang lên, chuôi trường thương xuyên thẳng qua giữa chân mày cường giả Thần Kiếp Cảnh kia!  Thần hồn tan biến!Cây thương kia không dừng lại mà vẫn tiếp tục bay về phía Tần Quan.  Diệp Huyên bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng ta, vung kiếm đâm ra.  Sát Na Vô Địch!  Thương kia cũng đến.  Ầm!!  Đồng tử Diệp Huyên không khỏi co rụt lại khi nhận ra thân xác của mình đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Sát Na không còn Vô Địch nữa!  Hắn kinh hãi, kiếm ý Nhân Gian cuộn trào tuôn ra từ cơ thể.  Uỳnh!  Trường thương run lên kịch liệt nhưng không hề bị đẩy lui, ngược lại còn đâm vào ngực hắn.  Đúng lúc này, Tần Quan bất ngờ xuất hiện, dùng tay phải chộp lấy cây thương. Một lá bùa chú màu vàng trong tay nàng ta chợt bốc cháy rồi được vung ra.  Xoẹt!  Cây thương được rút ra sau nỗ lực của Tần Quan, nhưng một khắc sau đó, tay phải nàng ta lập tức nứt vỡ, trường thương bay ra.  Tần Quan và Diệp Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới.  Người này mặc trường bào giản dị, để tóc ngang vai, mặt lạnh như tiền, tay phải cầm thương, tay trái giắt một thanh đao gãy.  Tần Quan nói: “Ta không thể ném bom ở đây được!"  Diệp Huyên im lặng. Nếu Tần Quan ném bom ở đây thì toàn bộ người của thư viện Quan Huyên sẽ thiệt mạng.  Hắn không chút chần chừ mà ngự kiếm bay lên, xoay người biến mất.  Tần Quan nói với người đàn ông kia: “Tìm nơi khác chứ?"  Đối phương lắc đầu: “Ta rất muốn đánh một trận công bằng với Tần các chủ, nhưng Vô Biên Chi Chủ đã dặn không thể xem thường cô, vì vậy...”  Nói đến đây, gã bước tới.  Cây thương trong tay lập lòe ánh sáng, đâm ra như sấm.  Một chiêu này khiến thiên địa cũng phải chấn động!  Tần Quan nheo mắt lại, xòe tay gọi một khẩu súng nhỏ nhắn xuất hiện rồi bóp cò.  Đùng!  Một tia sáng vàng bắn ra.  Người đàn ông nhấc thương đâm tới.  Rắc!  Tia sáng vỡ ra, gã ta cũng dừng lại.  Tần Quan lại bóp cò.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dùng quyền chống trường thương!  Oanh!  Một tiếng nổ vang lên, chuôi trường thương xuyên thẳng qua giữa chân mày cường giả Thần Kiếp Cảnh kia!  Thần hồn tan biến!Cây thương kia không dừng lại mà vẫn tiếp tục bay về phía Tần Quan.  Diệp Huyên bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng ta, vung kiếm đâm ra.  Sát Na Vô Địch!  Thương kia cũng đến.  Ầm!!  Đồng tử Diệp Huyên không khỏi co rụt lại khi nhận ra thân xác của mình đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Sát Na không còn Vô Địch nữa!  Hắn kinh hãi, kiếm ý Nhân Gian cuộn trào tuôn ra từ cơ thể.  Uỳnh!  Trường thương run lên kịch liệt nhưng không hề bị đẩy lui, ngược lại còn đâm vào ngực hắn.  Đúng lúc này, Tần Quan bất ngờ xuất hiện, dùng tay phải chộp lấy cây thương. Một lá bùa chú màu vàng trong tay nàng ta chợt bốc cháy rồi được vung ra.  Xoẹt!  Cây thương được rút ra sau nỗ lực của Tần Quan, nhưng một khắc sau đó, tay phải nàng ta lập tức nứt vỡ, trường thương bay ra.  Tần Quan và Diệp Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới.  Người này mặc trường bào giản dị, để tóc ngang vai, mặt lạnh như tiền, tay phải cầm thương, tay trái giắt một thanh đao gãy.  Tần Quan nói: “Ta không thể ném bom ở đây được!"  Diệp Huyên im lặng. Nếu Tần Quan ném bom ở đây thì toàn bộ người của thư viện Quan Huyên sẽ thiệt mạng.  Hắn không chút chần chừ mà ngự kiếm bay lên, xoay người biến mất.  Tần Quan nói với người đàn ông kia: “Tìm nơi khác chứ?"  Đối phương lắc đầu: “Ta rất muốn đánh một trận công bằng với Tần các chủ, nhưng Vô Biên Chi Chủ đã dặn không thể xem thường cô, vì vậy...”  Nói đến đây, gã bước tới.  Cây thương trong tay lập lòe ánh sáng, đâm ra như sấm.  Một chiêu này khiến thiên địa cũng phải chấn động!  Tần Quan nheo mắt lại, xòe tay gọi một khẩu súng nhỏ nhắn xuất hiện rồi bóp cò.  Đùng!  Một tia sáng vàng bắn ra.  Người đàn ông nhấc thương đâm tới.  Rắc!  Tia sáng vỡ ra, gã ta cũng dừng lại.  Tần Quan lại bóp cò.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Dùng quyền chống trường thương!  Oanh!  Một tiếng nổ vang lên, chuôi trường thương xuyên thẳng qua giữa chân mày cường giả Thần Kiếp Cảnh kia!  Thần hồn tan biến!Cây thương kia không dừng lại mà vẫn tiếp tục bay về phía Tần Quan.  Diệp Huyên bỗng dưng xuất hiện trước mặt nàng ta, vung kiếm đâm ra.  Sát Na Vô Địch!  Thương kia cũng đến.  Ầm!!  Đồng tử Diệp Huyên không khỏi co rụt lại khi nhận ra thân xác của mình đã nứt toác, máu phun tung tóe.  Sát Na không còn Vô Địch nữa!  Hắn kinh hãi, kiếm ý Nhân Gian cuộn trào tuôn ra từ cơ thể.  Uỳnh!  Trường thương run lên kịch liệt nhưng không hề bị đẩy lui, ngược lại còn đâm vào ngực hắn.  Đúng lúc này, Tần Quan bất ngờ xuất hiện, dùng tay phải chộp lấy cây thương. Một lá bùa chú màu vàng trong tay nàng ta chợt bốc cháy rồi được vung ra.  Xoẹt!  Cây thương được rút ra sau nỗ lực của Tần Quan, nhưng một khắc sau đó, tay phải nàng ta lập tức nứt vỡ, trường thương bay ra.  Tần Quan và Diệp Huyên ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đi tới.  Người này mặc trường bào giản dị, để tóc ngang vai, mặt lạnh như tiền, tay phải cầm thương, tay trái giắt một thanh đao gãy.  Tần Quan nói: “Ta không thể ném bom ở đây được!"  Diệp Huyên im lặng. Nếu Tần Quan ném bom ở đây thì toàn bộ người của thư viện Quan Huyên sẽ thiệt mạng.  Hắn không chút chần chừ mà ngự kiếm bay lên, xoay người biến mất.  Tần Quan nói với người đàn ông kia: “Tìm nơi khác chứ?"  Đối phương lắc đầu: “Ta rất muốn đánh một trận công bằng với Tần các chủ, nhưng Vô Biên Chi Chủ đã dặn không thể xem thường cô, vì vậy...”  Nói đến đây, gã bước tới.  Cây thương trong tay lập lòe ánh sáng, đâm ra như sấm.  Một chiêu này khiến thiên địa cũng phải chấn động!  Tần Quan nheo mắt lại, xòe tay gọi một khẩu súng nhỏ nhắn xuất hiện rồi bóp cò.  Đùng!  Một tia sáng vàng bắn ra.  Người đàn ông nhấc thương đâm tới.  Rắc!  Tia sáng vỡ ra, gã ta cũng dừng lại.  Tần Quan lại bóp cò.  

Chương 10037