Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10071
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngôi mộ trước mặt ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, dần dần cả mộ địa Vô Biên đều rung chuyển.Ngôi mộ trước mặt Vô Biên Chủ chợt tách ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên. Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen rộng, mái tóc bạc trắng, mặt không chút máu, khuôn mặt bên phải có vết sẹo sâu hoắm khiến ông ta trông khá gớm ghiếc. Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên Chủ, phủi bụi trước mặt khẽ cười bảo: “Vô Biên Chủ, không ngờ ông cũng có ngày gặp phải kẻ địch mạnh, chẳng phải ông vẫn luôn vô địch ư? Sao bây giờ lại cần người giúp đỡ thế? Ông…” Vô Biên Chủ lật bàn tay phải lại. Ầm! Năm ngón tay hư ảo ấn thẳng vào người đàn ông trung niên. Phịch! Trong tích tắc, đầu gối của người đàn ông trung niên mềm nhũn, ông ta lập tức quỳ xuống. Cả mộ địa Vô Biên đều bắt đầu rung chuyển. Vô Biên Chủ nhìn xuống người đàn ông trung niên trước mắt: “Già Nam, ai cho ngươi lá gan để ngươi nói chuyện với ta như thế này hả?” Sắc mặt người đàn ông tên Già Nam khá khó coi. Vô Biên Chủ lại nói: “Nếu ngươi muốn chết thì chỉ cần gật đầu, bây giờ ta có thể cho ngươi được như ý muốn”. Già Nam im lặng. Vô Biên Chủ lại đột nhiên nắm tay phải lại. Bùm! Bàn tay phải hư ảo kia chợt nắm chặt, Già Nam trợn tròn hai mắt, cơ thể và thần hồn bắt đầu trở nên mờ đi. Ông ta muốn phản kháng nhưng phát hiện mình không thể phóng ra được chút sức mạnh nào. Cảm nhận được điều này, trong lòng Già Nam kinh hãi, ông ta lập tức nói: “Ta đầu hàng!” Vô Biên Chủ dùng tay phải phất tay áo. Ầm! Già Nam bị đẩy ra xa hơn mười trượng, cả người nằm quỵ dưới đất. Trong ông ta lộ rõ vẻ hãi hùng. Vô Biên Chủ lắc đầu: “Già Nam, ngươi là người đứng đầu thời đại Vô Danh nhưng so với người đứng đầu thời đại Thần Minh thì còn kém xa lắm”. Già Nam nhìn Vô Biên Chủ: “Người đứng đầu thời đại Thần Minh chẳng phải ông sao?” Vô Biên Chủ nói: “Đừng đặt ta ngang hàng với các ngươi!” Nói xong ông ta quay người rời đi. Già Nam im lặng, không biết đang nghĩ gì. Mà lúc này, tất cả các ngôi mộ khác ở mộ địa Vô Biên đã mở ra, hàng vạn cường giả thần bí đứng lên. Những cường giả này đến từ các thời đại khác nhau, hơn nữa đều là những cường giả siêu cấp mạnh nhất của mỗi thời đại! Tất cả các cường giả đều nhìn Vô Biên Chủ ở một nơi không xa, khi thấy ông ta, vẻ mặt mọi người đều nặng nề, còn có vẻ kính nể! Vô Biên Chủ! Sự tồn tại này giống như một vị thần ở vũ trụ vô biên.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngôi mộ trước mặt ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, dần dần cả mộ địa Vô Biên đều rung chuyển.Ngôi mộ trước mặt Vô Biên Chủ chợt tách ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên. Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen rộng, mái tóc bạc trắng, mặt không chút máu, khuôn mặt bên phải có vết sẹo sâu hoắm khiến ông ta trông khá gớm ghiếc. Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên Chủ, phủi bụi trước mặt khẽ cười bảo: “Vô Biên Chủ, không ngờ ông cũng có ngày gặp phải kẻ địch mạnh, chẳng phải ông vẫn luôn vô địch ư? Sao bây giờ lại cần người giúp đỡ thế? Ông…” Vô Biên Chủ lật bàn tay phải lại. Ầm! Năm ngón tay hư ảo ấn thẳng vào người đàn ông trung niên. Phịch! Trong tích tắc, đầu gối của người đàn ông trung niên mềm nhũn, ông ta lập tức quỳ xuống. Cả mộ địa Vô Biên đều bắt đầu rung chuyển. Vô Biên Chủ nhìn xuống người đàn ông trung niên trước mắt: “Già Nam, ai cho ngươi lá gan để ngươi nói chuyện với ta như thế này hả?” Sắc mặt người đàn ông tên Già Nam khá khó coi. Vô Biên Chủ lại nói: “Nếu ngươi muốn chết thì chỉ cần gật đầu, bây giờ ta có thể cho ngươi được như ý muốn”. Già Nam im lặng. Vô Biên Chủ lại đột nhiên nắm tay phải lại. Bùm! Bàn tay phải hư ảo kia chợt nắm chặt, Già Nam trợn tròn hai mắt, cơ thể và thần hồn bắt đầu trở nên mờ đi. Ông ta muốn phản kháng nhưng phát hiện mình không thể phóng ra được chút sức mạnh nào. Cảm nhận được điều này, trong lòng Già Nam kinh hãi, ông ta lập tức nói: “Ta đầu hàng!” Vô Biên Chủ dùng tay phải phất tay áo. Ầm! Già Nam bị đẩy ra xa hơn mười trượng, cả người nằm quỵ dưới đất. Trong ông ta lộ rõ vẻ hãi hùng. Vô Biên Chủ lắc đầu: “Già Nam, ngươi là người đứng đầu thời đại Vô Danh nhưng so với người đứng đầu thời đại Thần Minh thì còn kém xa lắm”. Già Nam nhìn Vô Biên Chủ: “Người đứng đầu thời đại Thần Minh chẳng phải ông sao?” Vô Biên Chủ nói: “Đừng đặt ta ngang hàng với các ngươi!” Nói xong ông ta quay người rời đi. Già Nam im lặng, không biết đang nghĩ gì. Mà lúc này, tất cả các ngôi mộ khác ở mộ địa Vô Biên đã mở ra, hàng vạn cường giả thần bí đứng lên. Những cường giả này đến từ các thời đại khác nhau, hơn nữa đều là những cường giả siêu cấp mạnh nhất của mỗi thời đại! Tất cả các cường giả đều nhìn Vô Biên Chủ ở một nơi không xa, khi thấy ông ta, vẻ mặt mọi người đều nặng nề, còn có vẻ kính nể! Vô Biên Chủ! Sự tồn tại này giống như một vị thần ở vũ trụ vô biên.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ngôi mộ trước mặt ông ta chợt rung chuyển kịch liệt, dần dần cả mộ địa Vô Biên đều rung chuyển.Ngôi mộ trước mặt Vô Biên Chủ chợt tách ra hai bên, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên. Người đàn ông trung niên mặc áo bào đen rộng, mái tóc bạc trắng, mặt không chút máu, khuôn mặt bên phải có vết sẹo sâu hoắm khiến ông ta trông khá gớm ghiếc. Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên Chủ, phủi bụi trước mặt khẽ cười bảo: “Vô Biên Chủ, không ngờ ông cũng có ngày gặp phải kẻ địch mạnh, chẳng phải ông vẫn luôn vô địch ư? Sao bây giờ lại cần người giúp đỡ thế? Ông…” Vô Biên Chủ lật bàn tay phải lại. Ầm! Năm ngón tay hư ảo ấn thẳng vào người đàn ông trung niên. Phịch! Trong tích tắc, đầu gối của người đàn ông trung niên mềm nhũn, ông ta lập tức quỳ xuống. Cả mộ địa Vô Biên đều bắt đầu rung chuyển. Vô Biên Chủ nhìn xuống người đàn ông trung niên trước mắt: “Già Nam, ai cho ngươi lá gan để ngươi nói chuyện với ta như thế này hả?” Sắc mặt người đàn ông tên Già Nam khá khó coi. Vô Biên Chủ lại nói: “Nếu ngươi muốn chết thì chỉ cần gật đầu, bây giờ ta có thể cho ngươi được như ý muốn”. Già Nam im lặng. Vô Biên Chủ lại đột nhiên nắm tay phải lại. Bùm! Bàn tay phải hư ảo kia chợt nắm chặt, Già Nam trợn tròn hai mắt, cơ thể và thần hồn bắt đầu trở nên mờ đi. Ông ta muốn phản kháng nhưng phát hiện mình không thể phóng ra được chút sức mạnh nào. Cảm nhận được điều này, trong lòng Già Nam kinh hãi, ông ta lập tức nói: “Ta đầu hàng!” Vô Biên Chủ dùng tay phải phất tay áo. Ầm! Già Nam bị đẩy ra xa hơn mười trượng, cả người nằm quỵ dưới đất. Trong ông ta lộ rõ vẻ hãi hùng. Vô Biên Chủ lắc đầu: “Già Nam, ngươi là người đứng đầu thời đại Vô Danh nhưng so với người đứng đầu thời đại Thần Minh thì còn kém xa lắm”. Già Nam nhìn Vô Biên Chủ: “Người đứng đầu thời đại Thần Minh chẳng phải ông sao?” Vô Biên Chủ nói: “Đừng đặt ta ngang hàng với các ngươi!” Nói xong ông ta quay người rời đi. Già Nam im lặng, không biết đang nghĩ gì. Mà lúc này, tất cả các ngôi mộ khác ở mộ địa Vô Biên đã mở ra, hàng vạn cường giả thần bí đứng lên. Những cường giả này đến từ các thời đại khác nhau, hơn nữa đều là những cường giả siêu cấp mạnh nhất của mỗi thời đại! Tất cả các cường giả đều nhìn Vô Biên Chủ ở một nơi không xa, khi thấy ông ta, vẻ mặt mọi người đều nặng nề, còn có vẻ kính nể! Vô Biên Chủ! Sự tồn tại này giống như một vị thần ở vũ trụ vô biên.