Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10164
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên chất vấn ngược: “Cô thấy Thanh Nhi đáng sợ cỡ nào chưa?” Tần Quan vẫn nhìn hắn: “Thế thì sao? Ba người đó có thể vô địch, sao ngươi lại không thể? Đừng quên ngươi là người thiên mệnh, có khí vận thiên mệnh hỗ trợ!” Diệp Huyên nhún vai bất đắc dĩ: “Ta là người thiên mệnh nhưng sao ta cứ cảm thấy chủ nhân bút Đại Đạo muốn giết mình vậy?” Chủ nhân bút Đại Đạo: “...” Tần Quan nghĩ rồi mới chân thành nói: “Ta cũng thấy vậy á!” Diệp Huyên lắc đầu cười, có hơi bất đắc dĩ. Hắn luôn có cảm giác là chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ là một phe. Hai tên này cấu kết với nhau. Tần Quan lại nói: “Mặc kệ họ đi, dù sao ngươi lúc này là cần ổn định phát triển, cố gắng nâng cao bản thân. Về phần kiếm đạo Nhân Gian, ngươi đừng nhúng tay quá nhiều, dù sao cũng có muội muội ngươi rồi, ngươi cũng chỉ cần ổn định thôi, sau đó xây dựng thư viện, tăng trưởng thực lực”. Nói rồi nàng ta vỗ vai Diệp Huyên: “Tuy mấy người muội muội rất mạnh nhưng ngươi cũng nên có lòng tin, là trừ Thanh Khâu cô nương, ngươi vẫn còn ta mà! Kiếm đạo là chính, khoa học công nghệ là phụ, cuối cùng ngươi cũng sẽ bất bại!” Diệp Huyên nhìn Tần Quan, chân thành nói Ta vô địch tương đương ngươi bất bại!” Tần Quan nhìn hắn rồi cười ha ha. Diệp Huyên cũng cười to. “Vị cô nương này cười lên rất đẹp!” Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ bên cạnh. Diệp Huyên và Tần Quan ngừng chân, hai người ngoái đầu xem xét thì thấy cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ trắng đang tới gần họ. Người đàn ông mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, tóc dài buông sau lưng, trên trán chừa hai lọn, trong tay cầm một cây quạt ngọc, trông khá là tuấn tú. Diệp Huyên đánh giá đối phương rồi nói: “Cô nương này đi cùng ta, ngươi cách xa chúng ta một chút! Hôm nay tâm trạng ta tốt không muốn giết người!” Tần Quan chớp chớp mắt nhìn Diệp Huyên. Nghe thấy lời Diệp Huyên nói, người đàn ông kia ngẩn ra, sau đó giận quá mà cười: “Đúng là thú vị! Đi cùng ngươi sao? Ngươi không nhìn lại mình xem, ngươi xứng đôi cô nương này sao?” Diệp Huyên chân thành hỏi: “Đương nhiên, ngoài ta ra, thế gian này còn ai xứng đôi được với nàng ấy!” Tần Quan: “...” Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Da mặt ngươi dày như thế, cha ngươi biết không?” Diệp Huyên lạnh nhạt đáp “Không chừng mặt ông ấy còn dày hơn cả ta!” Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Chàng trai, ta khuyên ngươi một câu, cô nương này khuynh quốc khuynh thành, không phải người ngươi có thể với tới! Đừng để nàng uổng phí bản thân, hại chính mình!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên chất vấn ngược: “Cô thấy Thanh Nhi đáng sợ cỡ nào chưa?” Tần Quan vẫn nhìn hắn: “Thế thì sao? Ba người đó có thể vô địch, sao ngươi lại không thể? Đừng quên ngươi là người thiên mệnh, có khí vận thiên mệnh hỗ trợ!” Diệp Huyên nhún vai bất đắc dĩ: “Ta là người thiên mệnh nhưng sao ta cứ cảm thấy chủ nhân bút Đại Đạo muốn giết mình vậy?” Chủ nhân bút Đại Đạo: “...” Tần Quan nghĩ rồi mới chân thành nói: “Ta cũng thấy vậy á!” Diệp Huyên lắc đầu cười, có hơi bất đắc dĩ. Hắn luôn có cảm giác là chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ là một phe. Hai tên này cấu kết với nhau. Tần Quan lại nói: “Mặc kệ họ đi, dù sao ngươi lúc này là cần ổn định phát triển, cố gắng nâng cao bản thân. Về phần kiếm đạo Nhân Gian, ngươi đừng nhúng tay quá nhiều, dù sao cũng có muội muội ngươi rồi, ngươi cũng chỉ cần ổn định thôi, sau đó xây dựng thư viện, tăng trưởng thực lực”. Nói rồi nàng ta vỗ vai Diệp Huyên: “Tuy mấy người muội muội rất mạnh nhưng ngươi cũng nên có lòng tin, là trừ Thanh Khâu cô nương, ngươi vẫn còn ta mà! Kiếm đạo là chính, khoa học công nghệ là phụ, cuối cùng ngươi cũng sẽ bất bại!” Diệp Huyên nhìn Tần Quan, chân thành nói Ta vô địch tương đương ngươi bất bại!” Tần Quan nhìn hắn rồi cười ha ha. Diệp Huyên cũng cười to. “Vị cô nương này cười lên rất đẹp!” Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ bên cạnh. Diệp Huyên và Tần Quan ngừng chân, hai người ngoái đầu xem xét thì thấy cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ trắng đang tới gần họ. Người đàn ông mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, tóc dài buông sau lưng, trên trán chừa hai lọn, trong tay cầm một cây quạt ngọc, trông khá là tuấn tú. Diệp Huyên đánh giá đối phương rồi nói: “Cô nương này đi cùng ta, ngươi cách xa chúng ta một chút! Hôm nay tâm trạng ta tốt không muốn giết người!” Tần Quan chớp chớp mắt nhìn Diệp Huyên. Nghe thấy lời Diệp Huyên nói, người đàn ông kia ngẩn ra, sau đó giận quá mà cười: “Đúng là thú vị! Đi cùng ngươi sao? Ngươi không nhìn lại mình xem, ngươi xứng đôi cô nương này sao?” Diệp Huyên chân thành hỏi: “Đương nhiên, ngoài ta ra, thế gian này còn ai xứng đôi được với nàng ấy!” Tần Quan: “...” Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Da mặt ngươi dày như thế, cha ngươi biết không?” Diệp Huyên lạnh nhạt đáp “Không chừng mặt ông ấy còn dày hơn cả ta!” Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Chàng trai, ta khuyên ngươi một câu, cô nương này khuynh quốc khuynh thành, không phải người ngươi có thể với tới! Đừng để nàng uổng phí bản thân, hại chính mình!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên chất vấn ngược: “Cô thấy Thanh Nhi đáng sợ cỡ nào chưa?” Tần Quan vẫn nhìn hắn: “Thế thì sao? Ba người đó có thể vô địch, sao ngươi lại không thể? Đừng quên ngươi là người thiên mệnh, có khí vận thiên mệnh hỗ trợ!” Diệp Huyên nhún vai bất đắc dĩ: “Ta là người thiên mệnh nhưng sao ta cứ cảm thấy chủ nhân bút Đại Đạo muốn giết mình vậy?” Chủ nhân bút Đại Đạo: “...” Tần Quan nghĩ rồi mới chân thành nói: “Ta cũng thấy vậy á!” Diệp Huyên lắc đầu cười, có hơi bất đắc dĩ. Hắn luôn có cảm giác là chủ nhân bút Đại Đạo và Vô Biên Chủ là một phe. Hai tên này cấu kết với nhau. Tần Quan lại nói: “Mặc kệ họ đi, dù sao ngươi lúc này là cần ổn định phát triển, cố gắng nâng cao bản thân. Về phần kiếm đạo Nhân Gian, ngươi đừng nhúng tay quá nhiều, dù sao cũng có muội muội ngươi rồi, ngươi cũng chỉ cần ổn định thôi, sau đó xây dựng thư viện, tăng trưởng thực lực”. Nói rồi nàng ta vỗ vai Diệp Huyên: “Tuy mấy người muội muội rất mạnh nhưng ngươi cũng nên có lòng tin, là trừ Thanh Khâu cô nương, ngươi vẫn còn ta mà! Kiếm đạo là chính, khoa học công nghệ là phụ, cuối cùng ngươi cũng sẽ bất bại!” Diệp Huyên nhìn Tần Quan, chân thành nói Ta vô địch tương đương ngươi bất bại!” Tần Quan nhìn hắn rồi cười ha ha. Diệp Huyên cũng cười to. “Vị cô nương này cười lên rất đẹp!” Đúng lúc này, một giọng nói truyền tới từ bên cạnh. Diệp Huyên và Tần Quan ngừng chân, hai người ngoái đầu xem xét thì thấy cách đó không xa, một người đàn ông mặc đồ trắng đang tới gần họ. Người đàn ông mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, tóc dài buông sau lưng, trên trán chừa hai lọn, trong tay cầm một cây quạt ngọc, trông khá là tuấn tú. Diệp Huyên đánh giá đối phương rồi nói: “Cô nương này đi cùng ta, ngươi cách xa chúng ta một chút! Hôm nay tâm trạng ta tốt không muốn giết người!” Tần Quan chớp chớp mắt nhìn Diệp Huyên. Nghe thấy lời Diệp Huyên nói, người đàn ông kia ngẩn ra, sau đó giận quá mà cười: “Đúng là thú vị! Đi cùng ngươi sao? Ngươi không nhìn lại mình xem, ngươi xứng đôi cô nương này sao?” Diệp Huyên chân thành hỏi: “Đương nhiên, ngoài ta ra, thế gian này còn ai xứng đôi được với nàng ấy!” Tần Quan: “...” Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Huyên: “Da mặt ngươi dày như thế, cha ngươi biết không?” Diệp Huyên lạnh nhạt đáp “Không chừng mặt ông ấy còn dày hơn cả ta!” Người đàn ông áo trắng cười khẽ: “Chàng trai, ta khuyên ngươi một câu, cô nương này khuynh quốc khuynh thành, không phải người ngươi có thể với tới! Đừng để nàng uổng phí bản thân, hại chính mình!”