Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10167

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vương gia ngươi ở đâu?  Diệp Huyên nói xong câu này thì lập tức ngây người, hình như hắn từng nghe đâu đó rồi, quả thực rất quen!  Ở phía xa, người đàn ông áo trắng hoảng sợ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai?”  Lúc này, đầu óc hắn ta chịu hoạt động rồi!  Có thể dùng một kiếm tùy ý giế t chết một cao thủ Thần Kiếp Cảnh, há lại có thể là người bình thường?  Rõ ràng, hắn ta đã chọc nhầm người không nên chọc rồi!  Diệp Huyên bỗng giơ ngón tay cái.  Vù!  Kiếm Thanh Huyên bay ra.  Ở phía xa, đầu người đàn ông áo trắng lập tức bay đi.  Kiếm Thanh Huyên bay về trong vỏ, Diệp Huyên và Tần Quan quay người rời đi!  Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên chợt quay đầu: “Nếu Vương gia muốn báo thù thì cứ đến, đến nhiều hay ít cũng được, ta vô địch, các người tùy ý!”  Nói xong, hắn và Tần Quan đi về phía xa.  Mọi người: “…”  …  Một khắc đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong sân.  Nhìn thi thể người đàn ông áo trắng trong sân, vẻ mặt người đàn ông trung niên vô cùng nặng nề.  Người này chính là gia chủ Vương gia hiện tại, Vương Thiên!  Vương Thiên chậm rãi siết chặt tay phải, vẻ mặt vô cảm: “Ở thành Bỉ Ngạn này, còn có người dám không nể mặt Vương gia ta sao!”  Nói xong, ông ta bỗng di chuyển, lập tức biến mất.  Phía cuối con đường phía xa.  Diệp Huyên và Tần Quan chậm rãi đi xa, Tần Quan bỗng chỉ vào một quán trà bên đường, cười nói: “Chúng ta đến quán trà kia ngồi đi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Hai người vào quán trà tìm bàn ngồi xuống, một người làm vội đến chào: “Hai vị khách quý, muốn uống gì không?”  Diệp Huyên nhìn người làm, cười nói: “Cứ tùy ý gọi đi!”  Người làm vội gật đầu: “Vâng!”  Nói xong, hắn ta quay người rời đi.  Lúc này, trời bỗng đổ mưa.  Diệp Huyên quay đầu nhìn đường phố, trên đường, mọi người nhanh bước, vội vàng tránh mưa.  Lúc này, trà đã lên.  Diệp Huyên nâng ly trà, nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười, uống cạn một hơi.  Trà này chỉ là trà bình thường!  Tần Quan bỗng cười nói: “Ngươi nhìn thấy người đến người đi trên phố không?”  Diệp Huyên gật đầu. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vương gia ngươi ở đâu?  Diệp Huyên nói xong câu này thì lập tức ngây người, hình như hắn từng nghe đâu đó rồi, quả thực rất quen!  Ở phía xa, người đàn ông áo trắng hoảng sợ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai?”  Lúc này, đầu óc hắn ta chịu hoạt động rồi!  Có thể dùng một kiếm tùy ý giế t chết một cao thủ Thần Kiếp Cảnh, há lại có thể là người bình thường?  Rõ ràng, hắn ta đã chọc nhầm người không nên chọc rồi!  Diệp Huyên bỗng giơ ngón tay cái.  Vù!  Kiếm Thanh Huyên bay ra.  Ở phía xa, đầu người đàn ông áo trắng lập tức bay đi.  Kiếm Thanh Huyên bay về trong vỏ, Diệp Huyên và Tần Quan quay người rời đi!  Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên chợt quay đầu: “Nếu Vương gia muốn báo thù thì cứ đến, đến nhiều hay ít cũng được, ta vô địch, các người tùy ý!”  Nói xong, hắn và Tần Quan đi về phía xa.  Mọi người: “…”  …  Một khắc đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong sân.  Nhìn thi thể người đàn ông áo trắng trong sân, vẻ mặt người đàn ông trung niên vô cùng nặng nề.  Người này chính là gia chủ Vương gia hiện tại, Vương Thiên!  Vương Thiên chậm rãi siết chặt tay phải, vẻ mặt vô cảm: “Ở thành Bỉ Ngạn này, còn có người dám không nể mặt Vương gia ta sao!”  Nói xong, ông ta bỗng di chuyển, lập tức biến mất.  Phía cuối con đường phía xa.  Diệp Huyên và Tần Quan chậm rãi đi xa, Tần Quan bỗng chỉ vào một quán trà bên đường, cười nói: “Chúng ta đến quán trà kia ngồi đi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Hai người vào quán trà tìm bàn ngồi xuống, một người làm vội đến chào: “Hai vị khách quý, muốn uống gì không?”  Diệp Huyên nhìn người làm, cười nói: “Cứ tùy ý gọi đi!”  Người làm vội gật đầu: “Vâng!”  Nói xong, hắn ta quay người rời đi.  Lúc này, trời bỗng đổ mưa.  Diệp Huyên quay đầu nhìn đường phố, trên đường, mọi người nhanh bước, vội vàng tránh mưa.  Lúc này, trà đã lên.  Diệp Huyên nâng ly trà, nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười, uống cạn một hơi.  Trà này chỉ là trà bình thường!  Tần Quan bỗng cười nói: “Ngươi nhìn thấy người đến người đi trên phố không?”  Diệp Huyên gật đầu. 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Vương gia ngươi ở đâu?  Diệp Huyên nói xong câu này thì lập tức ngây người, hình như hắn từng nghe đâu đó rồi, quả thực rất quen!  Ở phía xa, người đàn ông áo trắng hoảng sợ nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai?”  Lúc này, đầu óc hắn ta chịu hoạt động rồi!  Có thể dùng một kiếm tùy ý giế t chết một cao thủ Thần Kiếp Cảnh, há lại có thể là người bình thường?  Rõ ràng, hắn ta đã chọc nhầm người không nên chọc rồi!  Diệp Huyên bỗng giơ ngón tay cái.  Vù!  Kiếm Thanh Huyên bay ra.  Ở phía xa, đầu người đàn ông áo trắng lập tức bay đi.  Kiếm Thanh Huyên bay về trong vỏ, Diệp Huyên và Tần Quan quay người rời đi!  Như nghĩ đến gì đó, Diệp Huyên chợt quay đầu: “Nếu Vương gia muốn báo thù thì cứ đến, đến nhiều hay ít cũng được, ta vô địch, các người tùy ý!”  Nói xong, hắn và Tần Quan đi về phía xa.  Mọi người: “…”  …  Một khắc đồng hồ sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong sân.  Nhìn thi thể người đàn ông áo trắng trong sân, vẻ mặt người đàn ông trung niên vô cùng nặng nề.  Người này chính là gia chủ Vương gia hiện tại, Vương Thiên!  Vương Thiên chậm rãi siết chặt tay phải, vẻ mặt vô cảm: “Ở thành Bỉ Ngạn này, còn có người dám không nể mặt Vương gia ta sao!”  Nói xong, ông ta bỗng di chuyển, lập tức biến mất.  Phía cuối con đường phía xa.  Diệp Huyên và Tần Quan chậm rãi đi xa, Tần Quan bỗng chỉ vào một quán trà bên đường, cười nói: “Chúng ta đến quán trà kia ngồi đi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Hai người vào quán trà tìm bàn ngồi xuống, một người làm vội đến chào: “Hai vị khách quý, muốn uống gì không?”  Diệp Huyên nhìn người làm, cười nói: “Cứ tùy ý gọi đi!”  Người làm vội gật đầu: “Vâng!”  Nói xong, hắn ta quay người rời đi.  Lúc này, trời bỗng đổ mưa.  Diệp Huyên quay đầu nhìn đường phố, trên đường, mọi người nhanh bước, vội vàng tránh mưa.  Lúc này, trà đã lên.  Diệp Huyên nâng ly trà, nhấp một ngụm, sau đó khẽ cười, uống cạn một hơi.  Trà này chỉ là trà bình thường!  Tần Quan bỗng cười nói: “Ngươi nhìn thấy người đến người đi trên phố không?”  Diệp Huyên gật đầu. 

Chương 10167