Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10178

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Chỉ cho phép ngươi ỷ mạnh ăn hiếp yếu, không cho phép ta dùng ngoại vật à? Sao mà da mặt ngươi còn dày hơn cả ta thế?”  Tay phải người bí ẩn bỗng siết chặt: “Miệng lưỡi sắc bén đấy, lát nữa ta sẽ đánh gãy từng cái răng của ngươi”.  Nói rồi hắn ta định ra đòn.  Đúng lúc này Diệp Huyên bỗng quay đầu nhìn sang một bên: “Vô Biên Chủ, có phải ông làm thần làm quỷ gì không? Ông bước ra đây cho ta!”  Nghe thế Tần Quan sửng sốt.  Người bí ẩn ở đằng xa cũng sửng sốt.  Vô Biên Chủ!  Dĩ nhiên hắn ta biết người này.  Người này là nhân vật đáng sợ duy nhất không dám chọc vào ở Đại Sở.  Tên trước mặt này quen với Vô Biên Chủ?  Người bí ẩn cau mày.  Xung quanh không có một động tĩnh.  Diệp Huyên hung dữ cười nói: “Vô Biên Chủ, ta biết ông đang ở đây, nếu không còn không ra nữa thì ta gọi người đấy”.  Lúc này không gian cách bên phải Diệp Huyên ngàn trượng khẽ rung lên, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.  Vô Biên Chủ!  Tần Quan chớp mắt, nàng ta không ngờ Vô Biên Chủ này lại ở đây thật.  Diệp Huyên tức giận chỉ vào Vô Biên Chủ: “Ông thế mà lại bảo người đến đánh ta”.  Vô Biên Chủ mặt không cảm xúc: “Hắn không phải là người của ta, là người Đại Sở”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Ta không thù không oán với Đại Sở, sao họ lại đánh ta? Người này chắc chắn là người của ông. Bây giờ ông bảo hắn ta cút đi, nếu không ta gọi người đến đấy”.  Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Ngươi đang phát điên gì thế? Ta đã nói rồi đây không phải là người của ta! Là Đại Sở, Đại Sở đó, là Đại Sở muốn xử lý ngươi, không liên quan quái gì đến ta cả”.  Diệp Huyên dựng thẳng kiếm Thanh Huyên lên nói: “Ông không bảo hắn ta cút, bây giờ ta gọi Thanh Nhi đánh ông”.  Nói rồi kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên.  “Đệch!”  Vô Biên Chủ bỗng tức giận nói: “Ngươi có bệnh à? Ngươi kia không liên quan gì đến ta, là Đại Sở muốn đánh ngươi”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Chắc chắn là của ông”.  Vô Biên Chủ: “…”  Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rung lên dữ dội, thấy thế Vô Biên Chủ bỗng xoay người nhìn người bí ẩn đó: “Cút!”  Người bí ẩn trầm giọng nói: “Các hạ, ông đang đùa với ta đấy à?”  Vô Biên Chủ nhìn người bí ẩn: “Ngươi nghĩ ta đang đùa giỡn với ngươi sao?” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Chỉ cho phép ngươi ỷ mạnh ăn hiếp yếu, không cho phép ta dùng ngoại vật à? Sao mà da mặt ngươi còn dày hơn cả ta thế?”  Tay phải người bí ẩn bỗng siết chặt: “Miệng lưỡi sắc bén đấy, lát nữa ta sẽ đánh gãy từng cái răng của ngươi”.  Nói rồi hắn ta định ra đòn.  Đúng lúc này Diệp Huyên bỗng quay đầu nhìn sang một bên: “Vô Biên Chủ, có phải ông làm thần làm quỷ gì không? Ông bước ra đây cho ta!”  Nghe thế Tần Quan sửng sốt.  Người bí ẩn ở đằng xa cũng sửng sốt.  Vô Biên Chủ!  Dĩ nhiên hắn ta biết người này.  Người này là nhân vật đáng sợ duy nhất không dám chọc vào ở Đại Sở.  Tên trước mặt này quen với Vô Biên Chủ?  Người bí ẩn cau mày.  Xung quanh không có một động tĩnh.  Diệp Huyên hung dữ cười nói: “Vô Biên Chủ, ta biết ông đang ở đây, nếu không còn không ra nữa thì ta gọi người đấy”.  Lúc này không gian cách bên phải Diệp Huyên ngàn trượng khẽ rung lên, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.  Vô Biên Chủ!  Tần Quan chớp mắt, nàng ta không ngờ Vô Biên Chủ này lại ở đây thật.  Diệp Huyên tức giận chỉ vào Vô Biên Chủ: “Ông thế mà lại bảo người đến đánh ta”.  Vô Biên Chủ mặt không cảm xúc: “Hắn không phải là người của ta, là người Đại Sở”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Ta không thù không oán với Đại Sở, sao họ lại đánh ta? Người này chắc chắn là người của ông. Bây giờ ông bảo hắn ta cút đi, nếu không ta gọi người đến đấy”.  Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Ngươi đang phát điên gì thế? Ta đã nói rồi đây không phải là người của ta! Là Đại Sở, Đại Sở đó, là Đại Sở muốn xử lý ngươi, không liên quan quái gì đến ta cả”.  Diệp Huyên dựng thẳng kiếm Thanh Huyên lên nói: “Ông không bảo hắn ta cút, bây giờ ta gọi Thanh Nhi đánh ông”.  Nói rồi kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên.  “Đệch!”  Vô Biên Chủ bỗng tức giận nói: “Ngươi có bệnh à? Ngươi kia không liên quan gì đến ta, là Đại Sở muốn đánh ngươi”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Chắc chắn là của ông”.  Vô Biên Chủ: “…”  Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rung lên dữ dội, thấy thế Vô Biên Chủ bỗng xoay người nhìn người bí ẩn đó: “Cút!”  Người bí ẩn trầm giọng nói: “Các hạ, ông đang đùa với ta đấy à?”  Vô Biên Chủ nhìn người bí ẩn: “Ngươi nghĩ ta đang đùa giỡn với ngươi sao?” 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên cười nói: “Chỉ cho phép ngươi ỷ mạnh ăn hiếp yếu, không cho phép ta dùng ngoại vật à? Sao mà da mặt ngươi còn dày hơn cả ta thế?”  Tay phải người bí ẩn bỗng siết chặt: “Miệng lưỡi sắc bén đấy, lát nữa ta sẽ đánh gãy từng cái răng của ngươi”.  Nói rồi hắn ta định ra đòn.  Đúng lúc này Diệp Huyên bỗng quay đầu nhìn sang một bên: “Vô Biên Chủ, có phải ông làm thần làm quỷ gì không? Ông bước ra đây cho ta!”  Nghe thế Tần Quan sửng sốt.  Người bí ẩn ở đằng xa cũng sửng sốt.  Vô Biên Chủ!  Dĩ nhiên hắn ta biết người này.  Người này là nhân vật đáng sợ duy nhất không dám chọc vào ở Đại Sở.  Tên trước mặt này quen với Vô Biên Chủ?  Người bí ẩn cau mày.  Xung quanh không có một động tĩnh.  Diệp Huyên hung dữ cười nói: “Vô Biên Chủ, ta biết ông đang ở đây, nếu không còn không ra nữa thì ta gọi người đấy”.  Lúc này không gian cách bên phải Diệp Huyên ngàn trượng khẽ rung lên, sau đó một người đàn ông chậm rãi bước ra.  Vô Biên Chủ!  Tần Quan chớp mắt, nàng ta không ngờ Vô Biên Chủ này lại ở đây thật.  Diệp Huyên tức giận chỉ vào Vô Biên Chủ: “Ông thế mà lại bảo người đến đánh ta”.  Vô Biên Chủ mặt không cảm xúc: “Hắn không phải là người của ta, là người Đại Sở”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Ta không thù không oán với Đại Sở, sao họ lại đánh ta? Người này chắc chắn là người của ông. Bây giờ ông bảo hắn ta cút đi, nếu không ta gọi người đến đấy”.  Vô Biên Chủ trầm giọng nói: “Ngươi đang phát điên gì thế? Ta đã nói rồi đây không phải là người của ta! Là Đại Sở, Đại Sở đó, là Đại Sở muốn xử lý ngươi, không liên quan quái gì đến ta cả”.  Diệp Huyên dựng thẳng kiếm Thanh Huyên lên nói: “Ông không bảo hắn ta cút, bây giờ ta gọi Thanh Nhi đánh ông”.  Nói rồi kiếm Thanh Huyên trong tay hắn bỗng rung lên.  “Đệch!”  Vô Biên Chủ bỗng tức giận nói: “Ngươi có bệnh à? Ngươi kia không liên quan gì đến ta, là Đại Sở muốn đánh ngươi”.  Diệp Huyên tức giận nói: “Chắc chắn là của ông”.  Vô Biên Chủ: “…”  Kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Huyên rung lên dữ dội, thấy thế Vô Biên Chủ bỗng xoay người nhìn người bí ẩn đó: “Cút!”  Người bí ẩn trầm giọng nói: “Các hạ, ông đang đùa với ta đấy à?”  Vô Biên Chủ nhìn người bí ẩn: “Ngươi nghĩ ta đang đùa giỡn với ngươi sao?” 

Chương 10178