Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10211

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cứ hễ không phải thiên tài và yêu nghiệt thuộc Đại Sở, cứ hễ là người quá mức xuất chúng thì đều đáng chết cả.  Sở Nam nhìn về phía Diệp Huyên ở đằng xa, tay phải của ông ta ấn vào bụng mình, sau đó kiếm khí trực tiếp bị ép từ trong cơ thể ông ta ra ngoài.  Đó chính là kiếm khí mà vừa nãy Diệp Huyên dùng kiếm Thanh Huyên chém trúng người ông ta, muốn phá hủy sự sống trong cơ thể ông ta.  Sau khi ép kiếm khí ra ngoài, Sở Nam lại nhìn Diệp Huyên ở phía xa, lúc này cả người Diệp Huyên toàn máu là máu, tuy thân thể không nổ tung nhưng cũng rạn nứt chẳng khác gì mạng nhện, chỉ cần chạm nhẹ là nát.  Sở Nam nhìn Diệp Huyên: “Hôm nay ngươi đã giết vô số tộc nhân của Đại Sở ta, hủy đi gốc rễ của Đại Sở, ngày mai ta sẽ giết hết người trong vũ trụ Quan Huyên của ngươi. Ta muốn lấy đầu bọn chúng để tế cúng tộc nhân Đại Sở đã chết!”  Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.  Viu~  Một phần không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, Sở Nam xuất hiện ở đó, một lần nữa chỉ thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.  Thấy động tác của ông ta, đồng tử của Diệp Huyên bỗng co nhỏ như đầu kim, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.  Bình tĩnh!  Giờ phút đối mặt với tử vong như thế này, trái lại hắn còn bình tĩnh hơn.  Gọi cứu viện?  Tất nhiên là hắn có thể làm vậy.  Nhưng hắn lại không muốn làm.  Nếu đối phương đánh hội đồng hắn, hoặc nếu đối phương có cảnh giới cao hơn hắn rất rất nhiều, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự gọi người tới giúp!  Nhưng đối phương đâu có đánh hội đồng, hơn thế ông ta cũng chỉ cao hơn Diệp Huyên hắn một cấp.  Hắn không muốn!  Nếu cha hắn đã từng khiêu chiến vượt cấp, vậy thì tại sao hắn lại không làm được?  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên đột nhiên tức giận thét lên, huyết mạch điên cuồng phun trào khắp cơ thể, cùng lúc đó, linh hồn và thân thể hắn cũng trực tiếp bốc cháy!  Thiêu linh hồn!  Thiêu thân thể!  Thế nào thì được gọi là chiêu kiếm mạnh nhất?  Đó là dốc hết tất cả!  Trước đây hắn chưa từng làm vậy, thế nên tới tận lúc này hắn cũng không biết cực hạn của bản thân là gì.  Giờ phút này, hắn dùng toàn lực để chém ra một kiếm.  Sau chiêu kiếm ấy, sống chết có số, tương lai phụ thuộc vào ông trời.  Nếu thắng, hắn vui mừng.  Còn nếu bại, hắn cũng chấp nhận.  Cả đời này một người có thể dốc hết toàn lực?  Giờ phút này, hắn dốc hết rồi!  Ầm!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cứ hễ không phải thiên tài và yêu nghiệt thuộc Đại Sở, cứ hễ là người quá mức xuất chúng thì đều đáng chết cả.  Sở Nam nhìn về phía Diệp Huyên ở đằng xa, tay phải của ông ta ấn vào bụng mình, sau đó kiếm khí trực tiếp bị ép từ trong cơ thể ông ta ra ngoài.  Đó chính là kiếm khí mà vừa nãy Diệp Huyên dùng kiếm Thanh Huyên chém trúng người ông ta, muốn phá hủy sự sống trong cơ thể ông ta.  Sau khi ép kiếm khí ra ngoài, Sở Nam lại nhìn Diệp Huyên ở phía xa, lúc này cả người Diệp Huyên toàn máu là máu, tuy thân thể không nổ tung nhưng cũng rạn nứt chẳng khác gì mạng nhện, chỉ cần chạm nhẹ là nát.  Sở Nam nhìn Diệp Huyên: “Hôm nay ngươi đã giết vô số tộc nhân của Đại Sở ta, hủy đi gốc rễ của Đại Sở, ngày mai ta sẽ giết hết người trong vũ trụ Quan Huyên của ngươi. Ta muốn lấy đầu bọn chúng để tế cúng tộc nhân Đại Sở đã chết!”  Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.  Viu~  Một phần không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, Sở Nam xuất hiện ở đó, một lần nữa chỉ thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.  Thấy động tác của ông ta, đồng tử của Diệp Huyên bỗng co nhỏ như đầu kim, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.  Bình tĩnh!  Giờ phút đối mặt với tử vong như thế này, trái lại hắn còn bình tĩnh hơn.  Gọi cứu viện?  Tất nhiên là hắn có thể làm vậy.  Nhưng hắn lại không muốn làm.  Nếu đối phương đánh hội đồng hắn, hoặc nếu đối phương có cảnh giới cao hơn hắn rất rất nhiều, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự gọi người tới giúp!  Nhưng đối phương đâu có đánh hội đồng, hơn thế ông ta cũng chỉ cao hơn Diệp Huyên hắn một cấp.  Hắn không muốn!  Nếu cha hắn đã từng khiêu chiến vượt cấp, vậy thì tại sao hắn lại không làm được?  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên đột nhiên tức giận thét lên, huyết mạch điên cuồng phun trào khắp cơ thể, cùng lúc đó, linh hồn và thân thể hắn cũng trực tiếp bốc cháy!  Thiêu linh hồn!  Thiêu thân thể!  Thế nào thì được gọi là chiêu kiếm mạnh nhất?  Đó là dốc hết tất cả!  Trước đây hắn chưa từng làm vậy, thế nên tới tận lúc này hắn cũng không biết cực hạn của bản thân là gì.  Giờ phút này, hắn dùng toàn lực để chém ra một kiếm.  Sau chiêu kiếm ấy, sống chết có số, tương lai phụ thuộc vào ông trời.  Nếu thắng, hắn vui mừng.  Còn nếu bại, hắn cũng chấp nhận.  Cả đời này một người có thể dốc hết toàn lực?  Giờ phút này, hắn dốc hết rồi!  Ầm!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cứ hễ không phải thiên tài và yêu nghiệt thuộc Đại Sở, cứ hễ là người quá mức xuất chúng thì đều đáng chết cả.  Sở Nam nhìn về phía Diệp Huyên ở đằng xa, tay phải của ông ta ấn vào bụng mình, sau đó kiếm khí trực tiếp bị ép từ trong cơ thể ông ta ra ngoài.  Đó chính là kiếm khí mà vừa nãy Diệp Huyên dùng kiếm Thanh Huyên chém trúng người ông ta, muốn phá hủy sự sống trong cơ thể ông ta.  Sau khi ép kiếm khí ra ngoài, Sở Nam lại nhìn Diệp Huyên ở phía xa, lúc này cả người Diệp Huyên toàn máu là máu, tuy thân thể không nổ tung nhưng cũng rạn nứt chẳng khác gì mạng nhện, chỉ cần chạm nhẹ là nát.  Sở Nam nhìn Diệp Huyên: “Hôm nay ngươi đã giết vô số tộc nhân của Đại Sở ta, hủy đi gốc rễ của Đại Sở, ngày mai ta sẽ giết hết người trong vũ trụ Quan Huyên của ngươi. Ta muốn lấy đầu bọn chúng để tế cúng tộc nhân Đại Sở đã chết!”  Vừa dứt lời, ông ta đột nhiên biến mất.  Viu~  Một phần không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên vỡ ra, Sở Nam xuất hiện ở đó, một lần nữa chỉ thẳng vào giữa trán Diệp Huyên.  Thấy động tác của ông ta, đồng tử của Diệp Huyên bỗng co nhỏ như đầu kim, nhưng nhanh chóng khôi phục bình thường.  Bình tĩnh!  Giờ phút đối mặt với tử vong như thế này, trái lại hắn còn bình tĩnh hơn.  Gọi cứu viện?  Tất nhiên là hắn có thể làm vậy.  Nhưng hắn lại không muốn làm.  Nếu đối phương đánh hội đồng hắn, hoặc nếu đối phương có cảnh giới cao hơn hắn rất rất nhiều, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự gọi người tới giúp!  Nhưng đối phương đâu có đánh hội đồng, hơn thế ông ta cũng chỉ cao hơn Diệp Huyên hắn một cấp.  Hắn không muốn!  Nếu cha hắn đã từng khiêu chiến vượt cấp, vậy thì tại sao hắn lại không làm được?  Nghĩ tới đây, Diệp Huyên đột nhiên tức giận thét lên, huyết mạch điên cuồng phun trào khắp cơ thể, cùng lúc đó, linh hồn và thân thể hắn cũng trực tiếp bốc cháy!  Thiêu linh hồn!  Thiêu thân thể!  Thế nào thì được gọi là chiêu kiếm mạnh nhất?  Đó là dốc hết tất cả!  Trước đây hắn chưa từng làm vậy, thế nên tới tận lúc này hắn cũng không biết cực hạn của bản thân là gì.  Giờ phút này, hắn dùng toàn lực để chém ra một kiếm.  Sau chiêu kiếm ấy, sống chết có số, tương lai phụ thuộc vào ông trời.  Nếu thắng, hắn vui mừng.  Còn nếu bại, hắn cũng chấp nhận.  Cả đời này một người có thể dốc hết toàn lực?  Giờ phút này, hắn dốc hết rồi!  Ầm!  

Chương 10211