Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10312
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lúc Diệp Huyên đang bận bịu suy nghĩ, lại có một người thanh niên khác đi vào. Người này trực tiếp tìm đến một góc mà ngồi xuống. Diệp Huyên nhìn nhìn y, nghe Thị Ly nói: “Là La Phong của La tộc”. La tộc! Diệp Huyên nhìn khắp điện, thấy trong mười siêu thế lực thì đã có sáu, bảy tập trung tại đây. Thị Ly tiếp lời: “Trừ Cô tộc đã rời đi, chỉ còn lại Nam Cung tộc và Diệp tộc”. Diệp Huyên gật gù: “Diệp tộc sẽ phái người đến chứ?" Thị Ly mỉm cười: “Ta không biết”. Diệp Huyên vừa toan mở miệng thì lại có người vào. Nhìn thấy đó là ai, hắn không khỏi sửng sốt. Là một người hắn quen biết: Sở Thiên! Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người này. Hắn ta đại diện Diệp tộc đến đây ư? Nhưng tầm mắt của Sở Thiên lại phát hiện thấy Diệp Huyên, lập tức đi đến: “Lần trước chúng ta chưa đánh xong, khi nào tiếp tục?" Diệp Huyên cười: “Bây giờ cũng được!" Sở Thiên gật đầu: “Vừa đúng ý ta”. Hai người vừa định ra tay thì bị một luồng thế vô hình bao lại. Diệp Huyên quay đầu, thấy một ông lão cầm tẩu thuốc chậm rãi đi đến. Không phải ai khác, chính là Trịnh lão canh cổng Thánh Thành! Ông nhìn Diệp Huyên và Sở Thiên: “Còn sức lực thì để lại mà đối phó với thiên tài của vũ trụ thứ nguyên!" Sở Thiên khẽ thi lễ rồi lui sang một bên. Diệp Huyên nhún nhún vai, trở về chỗ ngồi. Trịnh lão: “Đi thôi”. Thị Ly hỏi: “Trịnh lão, người của Nam Cung tộc chưa đến!" Ông lão lắc đầu: “Vị kia đã đi rồi”. Thị Ly nghe vậy thì sửng sốt. Trịnh lão chỉ nhẹ nhàng vung tay, tất cả mọi người đã biến mất tại chỗ. Một hồi sau, bọn họ có mặt ở một thế giới âm u tăm tối, vô biên vô tận, lạnh lẽo cực kỳ. Diệp Huyên quan sát bốn bề, âm thầm đề phòng. Trong lòng hắn chợt sinh ra một nỗi bất an. Thị Ly đi đến bên hắn, nói: “Nơi này là địa bàn của vũ trụ thứ nguyên, chốc nữa nhớ cẩn thận”. Diệp Huyên: “Sẽ có nguy hiểm ư?" Thị Ly gật đầu, sắc mặt đanh lại: “Vô cùng nguy hiểm! Bởi vì chúng ta giao đấu với họ là không chết không thôi”. Diệp Huyên chợt hỏi: “Có được lợi gì không?" Thấy nàng nhìn sang, hắn nghiêm túc lặp lại: “Ý ta là giao đấu với vũ trụ thứ nguyên có mang lại lợi ích gì không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lúc Diệp Huyên đang bận bịu suy nghĩ, lại có một người thanh niên khác đi vào. Người này trực tiếp tìm đến một góc mà ngồi xuống. Diệp Huyên nhìn nhìn y, nghe Thị Ly nói: “Là La Phong của La tộc”. La tộc! Diệp Huyên nhìn khắp điện, thấy trong mười siêu thế lực thì đã có sáu, bảy tập trung tại đây. Thị Ly tiếp lời: “Trừ Cô tộc đã rời đi, chỉ còn lại Nam Cung tộc và Diệp tộc”. Diệp Huyên gật gù: “Diệp tộc sẽ phái người đến chứ?" Thị Ly mỉm cười: “Ta không biết”. Diệp Huyên vừa toan mở miệng thì lại có người vào. Nhìn thấy đó là ai, hắn không khỏi sửng sốt. Là một người hắn quen biết: Sở Thiên! Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người này. Hắn ta đại diện Diệp tộc đến đây ư? Nhưng tầm mắt của Sở Thiên lại phát hiện thấy Diệp Huyên, lập tức đi đến: “Lần trước chúng ta chưa đánh xong, khi nào tiếp tục?" Diệp Huyên cười: “Bây giờ cũng được!" Sở Thiên gật đầu: “Vừa đúng ý ta”. Hai người vừa định ra tay thì bị một luồng thế vô hình bao lại. Diệp Huyên quay đầu, thấy một ông lão cầm tẩu thuốc chậm rãi đi đến. Không phải ai khác, chính là Trịnh lão canh cổng Thánh Thành! Ông nhìn Diệp Huyên và Sở Thiên: “Còn sức lực thì để lại mà đối phó với thiên tài của vũ trụ thứ nguyên!" Sở Thiên khẽ thi lễ rồi lui sang một bên. Diệp Huyên nhún nhún vai, trở về chỗ ngồi. Trịnh lão: “Đi thôi”. Thị Ly hỏi: “Trịnh lão, người của Nam Cung tộc chưa đến!" Ông lão lắc đầu: “Vị kia đã đi rồi”. Thị Ly nghe vậy thì sửng sốt. Trịnh lão chỉ nhẹ nhàng vung tay, tất cả mọi người đã biến mất tại chỗ. Một hồi sau, bọn họ có mặt ở một thế giới âm u tăm tối, vô biên vô tận, lạnh lẽo cực kỳ. Diệp Huyên quan sát bốn bề, âm thầm đề phòng. Trong lòng hắn chợt sinh ra một nỗi bất an. Thị Ly đi đến bên hắn, nói: “Nơi này là địa bàn của vũ trụ thứ nguyên, chốc nữa nhớ cẩn thận”. Diệp Huyên: “Sẽ có nguy hiểm ư?" Thị Ly gật đầu, sắc mặt đanh lại: “Vô cùng nguy hiểm! Bởi vì chúng ta giao đấu với họ là không chết không thôi”. Diệp Huyên chợt hỏi: “Có được lợi gì không?" Thấy nàng nhìn sang, hắn nghiêm túc lặp lại: “Ý ta là giao đấu với vũ trụ thứ nguyên có mang lại lợi ích gì không?"
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Trong lúc Diệp Huyên đang bận bịu suy nghĩ, lại có một người thanh niên khác đi vào. Người này trực tiếp tìm đến một góc mà ngồi xuống. Diệp Huyên nhìn nhìn y, nghe Thị Ly nói: “Là La Phong của La tộc”. La tộc! Diệp Huyên nhìn khắp điện, thấy trong mười siêu thế lực thì đã có sáu, bảy tập trung tại đây. Thị Ly tiếp lời: “Trừ Cô tộc đã rời đi, chỉ còn lại Nam Cung tộc và Diệp tộc”. Diệp Huyên gật gù: “Diệp tộc sẽ phái người đến chứ?" Thị Ly mỉm cười: “Ta không biết”. Diệp Huyên vừa toan mở miệng thì lại có người vào. Nhìn thấy đó là ai, hắn không khỏi sửng sốt. Là một người hắn quen biết: Sở Thiên! Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người này. Hắn ta đại diện Diệp tộc đến đây ư? Nhưng tầm mắt của Sở Thiên lại phát hiện thấy Diệp Huyên, lập tức đi đến: “Lần trước chúng ta chưa đánh xong, khi nào tiếp tục?" Diệp Huyên cười: “Bây giờ cũng được!" Sở Thiên gật đầu: “Vừa đúng ý ta”. Hai người vừa định ra tay thì bị một luồng thế vô hình bao lại. Diệp Huyên quay đầu, thấy một ông lão cầm tẩu thuốc chậm rãi đi đến. Không phải ai khác, chính là Trịnh lão canh cổng Thánh Thành! Ông nhìn Diệp Huyên và Sở Thiên: “Còn sức lực thì để lại mà đối phó với thiên tài của vũ trụ thứ nguyên!" Sở Thiên khẽ thi lễ rồi lui sang một bên. Diệp Huyên nhún nhún vai, trở về chỗ ngồi. Trịnh lão: “Đi thôi”. Thị Ly hỏi: “Trịnh lão, người của Nam Cung tộc chưa đến!" Ông lão lắc đầu: “Vị kia đã đi rồi”. Thị Ly nghe vậy thì sửng sốt. Trịnh lão chỉ nhẹ nhàng vung tay, tất cả mọi người đã biến mất tại chỗ. Một hồi sau, bọn họ có mặt ở một thế giới âm u tăm tối, vô biên vô tận, lạnh lẽo cực kỳ. Diệp Huyên quan sát bốn bề, âm thầm đề phòng. Trong lòng hắn chợt sinh ra một nỗi bất an. Thị Ly đi đến bên hắn, nói: “Nơi này là địa bàn của vũ trụ thứ nguyên, chốc nữa nhớ cẩn thận”. Diệp Huyên: “Sẽ có nguy hiểm ư?" Thị Ly gật đầu, sắc mặt đanh lại: “Vô cùng nguy hiểm! Bởi vì chúng ta giao đấu với họ là không chết không thôi”. Diệp Huyên chợt hỏi: “Có được lợi gì không?" Thấy nàng nhìn sang, hắn nghiêm túc lặp lại: “Ý ta là giao đấu với vũ trụ thứ nguyên có mang lại lợi ích gì không?"