Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10317
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thấy sắc mặt Thị Ly đanh lại thì hỏi ngay: “Là cảnh giới trên Bỉ Ngạn?" Nàng ta gật đầu: “Không ngờ Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh!" Diệp Huyên quay đầu nhìn hắn ta, chân mày cau lại. Làm gì mà như bật hack vậy? Lúc mới gặp nhau, Sở Thiên chỉ mới đến Bỉ Ngạn Cảnh, vậy mà bây giờ đã trực tiếp đến Thứ Nguyên Cảnh! Diệp Huyên lắc đầu thở dài. Khiến Thị Ly quay lại nhìn: “Vì sao Diệp công tử lại thở dài?" Diệp Huyên chán ngán nói: “Ta bình sinh ghét nhất những tên gian lận trong tu luyện”. Thị Ly: “...” Người đàn ông thứ nguyên ở nơi xa bình thản nói: “Ta đề nghị tất cả các ngươi cùng lên một lượt. Nếu các ngươi cho rằng ta đang xem thường các ngươi thì cứ nghĩ vậy đi!" Sở Thiên cười lạnh: “Đến đây!" Lời vừa dứt, hắn ta tung người nhảy lên, nện cú đấm về phía đối phương. Ầm! Cú đấm khiến hư không khắp nơi sôi trào, thời không cuộn lên vạn trượng cao. Những người khác đang quan chiến vội vã thối lui. Người đàn ông thứ nguyên vẫn bình chân như vại. Khi thứ sức mạnh khủng khiếp ấy ập đến, y chỉ vung tay quét ngang. Ruỳnh! Một vùng thời không lập tức bị xóa bỏ, đẩy một luồng sức mạnh vô địch bay ra. Ầm! Sở Thiên bị đánh văng đi mấy chục nghìn trượng trong chớp mắt. Tình cảnh này khiến người của vũ trụ song song đanh mặt lại. Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh mà vẫn đánh không lại người đàn ông này ư? Dừng lại rồi, Sở Thiên nhìn xuống tay phải mình, thấy nó đã đầy vết nứt nẻ, đang có máu tươi ùa ra. Hắn ta nheo nheo mắt, nhìn đối thủ của mình: “Thứ Nguyên Cảnh tầng ba!" Đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đưa tay phải lên rồi nắm lại. Uỳnh! Một chùm sáng trắng từ lòng vũ trụ sâu thẳm lao xuống, dừng lại trong tay y. Ruỳnh! Thân hình người đàn ông run lên.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thấy sắc mặt Thị Ly đanh lại thì hỏi ngay: “Là cảnh giới trên Bỉ Ngạn?" Nàng ta gật đầu: “Không ngờ Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh!" Diệp Huyên quay đầu nhìn hắn ta, chân mày cau lại. Làm gì mà như bật hack vậy? Lúc mới gặp nhau, Sở Thiên chỉ mới đến Bỉ Ngạn Cảnh, vậy mà bây giờ đã trực tiếp đến Thứ Nguyên Cảnh! Diệp Huyên lắc đầu thở dài. Khiến Thị Ly quay lại nhìn: “Vì sao Diệp công tử lại thở dài?" Diệp Huyên chán ngán nói: “Ta bình sinh ghét nhất những tên gian lận trong tu luyện”. Thị Ly: “...” Người đàn ông thứ nguyên ở nơi xa bình thản nói: “Ta đề nghị tất cả các ngươi cùng lên một lượt. Nếu các ngươi cho rằng ta đang xem thường các ngươi thì cứ nghĩ vậy đi!" Sở Thiên cười lạnh: “Đến đây!" Lời vừa dứt, hắn ta tung người nhảy lên, nện cú đấm về phía đối phương. Ầm! Cú đấm khiến hư không khắp nơi sôi trào, thời không cuộn lên vạn trượng cao. Những người khác đang quan chiến vội vã thối lui. Người đàn ông thứ nguyên vẫn bình chân như vại. Khi thứ sức mạnh khủng khiếp ấy ập đến, y chỉ vung tay quét ngang. Ruỳnh! Một vùng thời không lập tức bị xóa bỏ, đẩy một luồng sức mạnh vô địch bay ra. Ầm! Sở Thiên bị đánh văng đi mấy chục nghìn trượng trong chớp mắt. Tình cảnh này khiến người của vũ trụ song song đanh mặt lại. Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh mà vẫn đánh không lại người đàn ông này ư? Dừng lại rồi, Sở Thiên nhìn xuống tay phải mình, thấy nó đã đầy vết nứt nẻ, đang có máu tươi ùa ra. Hắn ta nheo nheo mắt, nhìn đối thủ của mình: “Thứ Nguyên Cảnh tầng ba!" Đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đưa tay phải lên rồi nắm lại. Uỳnh! Một chùm sáng trắng từ lòng vũ trụ sâu thẳm lao xuống, dừng lại trong tay y. Ruỳnh! Thân hình người đàn ông run lên.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thấy sắc mặt Thị Ly đanh lại thì hỏi ngay: “Là cảnh giới trên Bỉ Ngạn?" Nàng ta gật đầu: “Không ngờ Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh!" Diệp Huyên quay đầu nhìn hắn ta, chân mày cau lại. Làm gì mà như bật hack vậy? Lúc mới gặp nhau, Sở Thiên chỉ mới đến Bỉ Ngạn Cảnh, vậy mà bây giờ đã trực tiếp đến Thứ Nguyên Cảnh! Diệp Huyên lắc đầu thở dài. Khiến Thị Ly quay lại nhìn: “Vì sao Diệp công tử lại thở dài?" Diệp Huyên chán ngán nói: “Ta bình sinh ghét nhất những tên gian lận trong tu luyện”. Thị Ly: “...” Người đàn ông thứ nguyên ở nơi xa bình thản nói: “Ta đề nghị tất cả các ngươi cùng lên một lượt. Nếu các ngươi cho rằng ta đang xem thường các ngươi thì cứ nghĩ vậy đi!" Sở Thiên cười lạnh: “Đến đây!" Lời vừa dứt, hắn ta tung người nhảy lên, nện cú đấm về phía đối phương. Ầm! Cú đấm khiến hư không khắp nơi sôi trào, thời không cuộn lên vạn trượng cao. Những người khác đang quan chiến vội vã thối lui. Người đàn ông thứ nguyên vẫn bình chân như vại. Khi thứ sức mạnh khủng khiếp ấy ập đến, y chỉ vung tay quét ngang. Ruỳnh! Một vùng thời không lập tức bị xóa bỏ, đẩy một luồng sức mạnh vô địch bay ra. Ầm! Sở Thiên bị đánh văng đi mấy chục nghìn trượng trong chớp mắt. Tình cảnh này khiến người của vũ trụ song song đanh mặt lại. Sở Thiên đã đến Thứ Nguyên Cảnh mà vẫn đánh không lại người đàn ông này ư? Dừng lại rồi, Sở Thiên nhìn xuống tay phải mình, thấy nó đã đầy vết nứt nẻ, đang có máu tươi ùa ra. Hắn ta nheo nheo mắt, nhìn đối thủ của mình: “Thứ Nguyên Cảnh tầng ba!" Đối phương vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ đưa tay phải lên rồi nắm lại. Uỳnh! Một chùm sáng trắng từ lòng vũ trụ sâu thẳm lao xuống, dừng lại trong tay y. Ruỳnh! Thân hình người đàn ông run lên.