Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10349

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xa xa, Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Không ngờ ngươi lại thật sự dám tới”.  Tần Quan cười: “Sao ta lại không dám tới?”  Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Xuất chiêu đi”.  Tần Quan lấy súng ra rồi thẳng thừng bóp cò.  Đoàng!  Một luồng ánh sáng trắng vụt qua với tốc độ cực kỳ đáng sợ.  Trong lòng Diệp Huyên chấn động.  Tốc độ này thực sự quá nhanh.  Ở nơi xa, Lục Triêu Tịch hơi nheo mắt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nàng ta phản ứng cực nhanh, xoè bàn tay phải ra rồi ấn về phía trước.  Ầm!  Ánh sáng trắng đó bị một chưởng này của nàng ta khống chế dừng lại.  Lục Triêu Tịch nắm tay phải lại.  Bùm!  Trong phút chốc, ánh sáng trắng ấy vỡ tan rồi hoá thành hư vô.  Mà lúc này, phía sau Tần Quan cũng xuất hiện một Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Khóe miệng Tần Quan khẽ nhếch lên: “Bắt đầu rồi!”  Đoàng!  Dứt lời, trong ánh mắt của mọi người, một luồng sáng màu trắng lao ra từ Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Ầm!  Sau khi luồng sáng trắng này xuất hiện thì thời không nơi đây cũng sôi trào.  Luồng sáng trắng khoá chặt mục tiêu là Lục Triêu Tịch phía xa, giây tiếp theo nó đã tới trước mặt nàng ta!  Đồng tử Lục Triêu Tịch đột nhiên co lại, nàng ta nắm tay phải thành nắm đấm, sau đó đấm về phía trước.  Vô số thần lực thứ nguyên đáng sợ tuôn ra như nước tràn bờ đê.  Đùng đoàng!  Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, trong tích tắc, thời không trong bán kính hàng triệu trượng đều hoá thành hư vô.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xa xa, Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Không ngờ ngươi lại thật sự dám tới”.  Tần Quan cười: “Sao ta lại không dám tới?”  Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Xuất chiêu đi”.  Tần Quan lấy súng ra rồi thẳng thừng bóp cò.  Đoàng!  Một luồng ánh sáng trắng vụt qua với tốc độ cực kỳ đáng sợ.  Trong lòng Diệp Huyên chấn động.  Tốc độ này thực sự quá nhanh.  Ở nơi xa, Lục Triêu Tịch hơi nheo mắt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nàng ta phản ứng cực nhanh, xoè bàn tay phải ra rồi ấn về phía trước.  Ầm!  Ánh sáng trắng đó bị một chưởng này của nàng ta khống chế dừng lại.  Lục Triêu Tịch nắm tay phải lại.  Bùm!  Trong phút chốc, ánh sáng trắng ấy vỡ tan rồi hoá thành hư vô.  Mà lúc này, phía sau Tần Quan cũng xuất hiện một Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Khóe miệng Tần Quan khẽ nhếch lên: “Bắt đầu rồi!”  Đoàng!  Dứt lời, trong ánh mắt của mọi người, một luồng sáng màu trắng lao ra từ Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Ầm!  Sau khi luồng sáng trắng này xuất hiện thì thời không nơi đây cũng sôi trào.  Luồng sáng trắng khoá chặt mục tiêu là Lục Triêu Tịch phía xa, giây tiếp theo nó đã tới trước mặt nàng ta!  Đồng tử Lục Triêu Tịch đột nhiên co lại, nàng ta nắm tay phải thành nắm đấm, sau đó đấm về phía trước.  Vô số thần lực thứ nguyên đáng sợ tuôn ra như nước tràn bờ đê.  Đùng đoàng!  Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, trong tích tắc, thời không trong bán kính hàng triệu trượng đều hoá thành hư vô.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Xa xa, Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Không ngờ ngươi lại thật sự dám tới”.  Tần Quan cười: “Sao ta lại không dám tới?”  Lục Triêu Tịch nhìn Tần Quan: “Xuất chiêu đi”.  Tần Quan lấy súng ra rồi thẳng thừng bóp cò.  Đoàng!  Một luồng ánh sáng trắng vụt qua với tốc độ cực kỳ đáng sợ.  Trong lòng Diệp Huyên chấn động.  Tốc độ này thực sự quá nhanh.  Ở nơi xa, Lục Triêu Tịch hơi nheo mắt, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng nàng ta phản ứng cực nhanh, xoè bàn tay phải ra rồi ấn về phía trước.  Ầm!  Ánh sáng trắng đó bị một chưởng này của nàng ta khống chế dừng lại.  Lục Triêu Tịch nắm tay phải lại.  Bùm!  Trong phút chốc, ánh sáng trắng ấy vỡ tan rồi hoá thành hư vô.  Mà lúc này, phía sau Tần Quan cũng xuất hiện một Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Khóe miệng Tần Quan khẽ nhếch lên: “Bắt đầu rồi!”  Đoàng!  Dứt lời, trong ánh mắt của mọi người, một luồng sáng màu trắng lao ra từ Truyền Tống Trận màu lam pha lê.  Ầm!  Sau khi luồng sáng trắng này xuất hiện thì thời không nơi đây cũng sôi trào.  Luồng sáng trắng khoá chặt mục tiêu là Lục Triêu Tịch phía xa, giây tiếp theo nó đã tới trước mặt nàng ta!  Đồng tử Lục Triêu Tịch đột nhiên co lại, nàng ta nắm tay phải thành nắm đấm, sau đó đấm về phía trước.  Vô số thần lực thứ nguyên đáng sợ tuôn ra như nước tràn bờ đê.  Đùng đoàng!  Tiếng nổ kinh hoàng vang lên, trong tích tắc, thời không trong bán kính hàng triệu trượng đều hoá thành hư vô.  

Chương 10349