Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10392

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chín người bọn họ trước giờ chưa từng bị người khác xem thường như vậy!  Ngay cả năm đó Cổ Thiên Đế cũng không dám coi thường bọn họ như thế!  Người đàn ông đứng đầu nhìn vùng u tối phía xa, khẽ nói: “Thủy triều sắp xuống rồi, đây là cơ hội của chúng ta, nếu lúc này rời đi, nếu có sai sót thì mười vạn năm chờ đợi chẳng phải là lãng phí sao?”  Ông lão khác gật đầu: “Đúng vậy! Có thể đồng ý với nàng ta trước, trấn áp nàng ta, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta lại đi tìm nàng ta!”  Người lên tiếng đầu tiên lúc này gằn giọng nói: “Dám nói chúng ta là đám lâu la… Đợi chuyện này qua đi, ta nhất định phải khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”  Lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu bỗng lên tiếng: “Tạm thời bỏ qua chuyện này, chớ có phân tâm vì chuyện này!”  Nói xong, ông ta nhìn về phía xa, cách đó không xa, vùng biển tăm tối đã bắt đầu chậm rãi hạ triều.  Thấy vậy, vẻ mặt chín người trong sân đều trở nên kích động!  Vì thời khắc này mà bọn họ đã đợi cả mười mấy vạn năm!  Mà lúc này, chín người đột nhiên không hẹ cùng quay đầu, các đó không xa, có ba người chậm rãi bước đến!  Người đi đầu chính là Vô Biên Chủ!  Nhìn thấy Vô Biên Chủ, chín người đều sững sờ!  Vô Biên Chủ nhìn chín người họ, sau đó cười nói: “Ta biết, các ngươi đang đợi thời khắc này!”  Một người trong đó nhìn Vô Biên Chủ, vẻ mặt trở nên u ám!  Vô Biên Chủ nhìn người đang nhìn thẳng ông ta, cười lạnh: “Tu Thánh Vương, ngươi nhìn gì! Đừng nói ông đây lén lút nói xấu người khác nhé, bây giờ, ông đây mắng trước mặt ngươi: Ngươi chính là thứ rác rưởi! Rác rưởi vô cùng!”  Tu Thánh Vương kia bỗng tức giận, lập tức đứng dậy, một luồng áp lực Thánh Vương mạnh mẽ lập tức lao về phía Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ vung tay áo, áp lực kinh người kia thoáng chốc đã biến mất dấu!  Tu Thánh Vương vẫn còn định ra tay nhưng lại bị người đàn ông trung niên đứng đầu ngăn lại.  Người đàn ông trung niên đứng đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Vô Biên Chủ, ngươi đến đây là vì Thần Hoang kia?”  Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu: “Cổ Thánh Vương, xem ra trận chiến năm đó đã giúp ngươi rất nhiều!”  Cổ Thánh Vương khẽ cười: “Đúng!”  Vô Biên Chủ nhún vai, sau đó đi về phía bên cạnh!  Cổ Thánh Vương nhìn Vô Biên Chủ, không nói gì.  Ở phía xa, Tăng Vô bỗng lên tiếng: “Vô Biên Chủ, bọn họ chính là cửu đại Thánh Vương sao?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chín người bọn họ trước giờ chưa từng bị người khác xem thường như vậy!  Ngay cả năm đó Cổ Thiên Đế cũng không dám coi thường bọn họ như thế!  Người đàn ông đứng đầu nhìn vùng u tối phía xa, khẽ nói: “Thủy triều sắp xuống rồi, đây là cơ hội của chúng ta, nếu lúc này rời đi, nếu có sai sót thì mười vạn năm chờ đợi chẳng phải là lãng phí sao?”  Ông lão khác gật đầu: “Đúng vậy! Có thể đồng ý với nàng ta trước, trấn áp nàng ta, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta lại đi tìm nàng ta!”  Người lên tiếng đầu tiên lúc này gằn giọng nói: “Dám nói chúng ta là đám lâu la… Đợi chuyện này qua đi, ta nhất định phải khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”  Lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu bỗng lên tiếng: “Tạm thời bỏ qua chuyện này, chớ có phân tâm vì chuyện này!”  Nói xong, ông ta nhìn về phía xa, cách đó không xa, vùng biển tăm tối đã bắt đầu chậm rãi hạ triều.  Thấy vậy, vẻ mặt chín người trong sân đều trở nên kích động!  Vì thời khắc này mà bọn họ đã đợi cả mười mấy vạn năm!  Mà lúc này, chín người đột nhiên không hẹ cùng quay đầu, các đó không xa, có ba người chậm rãi bước đến!  Người đi đầu chính là Vô Biên Chủ!  Nhìn thấy Vô Biên Chủ, chín người đều sững sờ!  Vô Biên Chủ nhìn chín người họ, sau đó cười nói: “Ta biết, các ngươi đang đợi thời khắc này!”  Một người trong đó nhìn Vô Biên Chủ, vẻ mặt trở nên u ám!  Vô Biên Chủ nhìn người đang nhìn thẳng ông ta, cười lạnh: “Tu Thánh Vương, ngươi nhìn gì! Đừng nói ông đây lén lút nói xấu người khác nhé, bây giờ, ông đây mắng trước mặt ngươi: Ngươi chính là thứ rác rưởi! Rác rưởi vô cùng!”  Tu Thánh Vương kia bỗng tức giận, lập tức đứng dậy, một luồng áp lực Thánh Vương mạnh mẽ lập tức lao về phía Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ vung tay áo, áp lực kinh người kia thoáng chốc đã biến mất dấu!  Tu Thánh Vương vẫn còn định ra tay nhưng lại bị người đàn ông trung niên đứng đầu ngăn lại.  Người đàn ông trung niên đứng đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Vô Biên Chủ, ngươi đến đây là vì Thần Hoang kia?”  Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu: “Cổ Thánh Vương, xem ra trận chiến năm đó đã giúp ngươi rất nhiều!”  Cổ Thánh Vương khẽ cười: “Đúng!”  Vô Biên Chủ nhún vai, sau đó đi về phía bên cạnh!  Cổ Thánh Vương nhìn Vô Biên Chủ, không nói gì.  Ở phía xa, Tăng Vô bỗng lên tiếng: “Vô Biên Chủ, bọn họ chính là cửu đại Thánh Vương sao?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chín người bọn họ trước giờ chưa từng bị người khác xem thường như vậy!  Ngay cả năm đó Cổ Thiên Đế cũng không dám coi thường bọn họ như thế!  Người đàn ông đứng đầu nhìn vùng u tối phía xa, khẽ nói: “Thủy triều sắp xuống rồi, đây là cơ hội của chúng ta, nếu lúc này rời đi, nếu có sai sót thì mười vạn năm chờ đợi chẳng phải là lãng phí sao?”  Ông lão khác gật đầu: “Đúng vậy! Có thể đồng ý với nàng ta trước, trấn áp nàng ta, đợi chuyện này kết thúc, chúng ta lại đi tìm nàng ta!”  Người lên tiếng đầu tiên lúc này gằn giọng nói: “Dám nói chúng ta là đám lâu la… Đợi chuyện này qua đi, ta nhất định phải khiến nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”  Lúc này, người đàn ông trung niên đứng đầu bỗng lên tiếng: “Tạm thời bỏ qua chuyện này, chớ có phân tâm vì chuyện này!”  Nói xong, ông ta nhìn về phía xa, cách đó không xa, vùng biển tăm tối đã bắt đầu chậm rãi hạ triều.  Thấy vậy, vẻ mặt chín người trong sân đều trở nên kích động!  Vì thời khắc này mà bọn họ đã đợi cả mười mấy vạn năm!  Mà lúc này, chín người đột nhiên không hẹ cùng quay đầu, các đó không xa, có ba người chậm rãi bước đến!  Người đi đầu chính là Vô Biên Chủ!  Nhìn thấy Vô Biên Chủ, chín người đều sững sờ!  Vô Biên Chủ nhìn chín người họ, sau đó cười nói: “Ta biết, các ngươi đang đợi thời khắc này!”  Một người trong đó nhìn Vô Biên Chủ, vẻ mặt trở nên u ám!  Vô Biên Chủ nhìn người đang nhìn thẳng ông ta, cười lạnh: “Tu Thánh Vương, ngươi nhìn gì! Đừng nói ông đây lén lút nói xấu người khác nhé, bây giờ, ông đây mắng trước mặt ngươi: Ngươi chính là thứ rác rưởi! Rác rưởi vô cùng!”  Tu Thánh Vương kia bỗng tức giận, lập tức đứng dậy, một luồng áp lực Thánh Vương mạnh mẽ lập tức lao về phía Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ vung tay áo, áp lực kinh người kia thoáng chốc đã biến mất dấu!  Tu Thánh Vương vẫn còn định ra tay nhưng lại bị người đàn ông trung niên đứng đầu ngăn lại.  Người đàn ông trung niên đứng đầu nhìn Vô Biên Chủ: “Vô Biên Chủ, ngươi đến đây là vì Thần Hoang kia?”  Vô Biên Chủ nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu: “Cổ Thánh Vương, xem ra trận chiến năm đó đã giúp ngươi rất nhiều!”  Cổ Thánh Vương khẽ cười: “Đúng!”  Vô Biên Chủ nhún vai, sau đó đi về phía bên cạnh!  Cổ Thánh Vương nhìn Vô Biên Chủ, không nói gì.  Ở phía xa, Tăng Vô bỗng lên tiếng: “Vô Biên Chủ, bọn họ chính là cửu đại Thánh Vương sao?”  Vô Biên Chủ gật đầu.  

Chương 10392