Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10408
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thoáng nhìn những cột đá đó, trên mỗi cột đá đều cố định một người. Thị Ly khẽ nói: “Chắc hẳn những người này đều là đại đế đã từng chinh chiến vũ trụ thứ nguyên!” Diệp Huyên khẽ gật đầu, trong lòng lại hơi xúc động! Hắn không tận mắt nhìn thấy những chuyện kia, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, năm đó những người này hăng hái khí phách bực nào. Đều là con cưng của trời của một thời đại! Lúc này, Sở Thiên chợt đi đến trước một cây cột đá, nhìn ông lão trên cột đá, một lát sau, hắn ta cúi thấp người hành lễ: “Sư tôn!” Lúc này, nhẫn chứa đồ trên tay hắn ta khẽ rung lên, ngay sau đó, một linh hồn bay ra! Người này chính là lão Hoang! Cũng từng là một vị đại đế của vũ trụ bình hành! Lão Hoang nhìn thân xác của mình, trong mắt lóe vẻ phức tạp! Ông ta vẫn khá may mắn! Lúc đó ông ta cũng không dốc hết sức, trái lại để cho bản thân một con đường lui, mà chính con đường lui này đã cho ông ta hi vọng sống lại! Lão Hoang bỗng quay người nhìn Diệp Trần ở bên cạnh: “Diệp Trần tiểu hữu, có thể giúp một việc, lấy chữ ‘Đạo’ của ngươi hủy diệt gông xiềng Thánh Vương trên thân xác này của ta hay không!” Diệp Trần khẽ gật đầu: “Có thể!” Nói xong, y đi đến trước thân xác của lão Hoang, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, giữa lông mày y đột nhiên xuất hiện một chữ ‘Đạo’. Khi chữ ‘Đạo’ này xuất hiện, toàn bộ thời không nơi đây bỗng nhiên rung động! Đứng đầu vạn Đạo! Diệp Huyên nhìn chữ kia, vẻ mặt nghiêm túc. Chữ này thật sự không tầm thường! Lúc này, tay phải Diệp Trần đột nhiên đè xuống phía trước, vừa đè xuống, thân xác lão Hoang bỗng nhiên rung động, tiếp đó, vô số luồng khí màu vàng chậm rãi tràn ra, sau đó dần dần tan biến! Một lát sau, Diệp Trần thu tay phải lại, quay đầu nhìn về phía linh hồn lão Hoang: “Được rồi!” Lão Hoang ôm quyền: “Cảm ơn!” Diệp Trần cười nói: “Khách khí rồi!” Linh hồn lão Hoang đột nhiên hóa thành một luồng sáng thăm thẳm chui vào trong thân xác! Uỳnh! Vừa chui vào thân xác, lão Hoang lập tức mở hai mắt ra, trong nháy mắt, một hơi thở đáng sợ từ trong cơ thể ông ta bùng nổ ra ngoài, mà cây cột đá dưới người ông ta cũng trực tiếp hóa thành hư vô! Lão Hoang! Thứ Nguyên Cảnh tầng chín đỉnh cao!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thoáng nhìn những cột đá đó, trên mỗi cột đá đều cố định một người. Thị Ly khẽ nói: “Chắc hẳn những người này đều là đại đế đã từng chinh chiến vũ trụ thứ nguyên!” Diệp Huyên khẽ gật đầu, trong lòng lại hơi xúc động! Hắn không tận mắt nhìn thấy những chuyện kia, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, năm đó những người này hăng hái khí phách bực nào. Đều là con cưng của trời của một thời đại! Lúc này, Sở Thiên chợt đi đến trước một cây cột đá, nhìn ông lão trên cột đá, một lát sau, hắn ta cúi thấp người hành lễ: “Sư tôn!” Lúc này, nhẫn chứa đồ trên tay hắn ta khẽ rung lên, ngay sau đó, một linh hồn bay ra! Người này chính là lão Hoang! Cũng từng là một vị đại đế của vũ trụ bình hành! Lão Hoang nhìn thân xác của mình, trong mắt lóe vẻ phức tạp! Ông ta vẫn khá may mắn! Lúc đó ông ta cũng không dốc hết sức, trái lại để cho bản thân một con đường lui, mà chính con đường lui này đã cho ông ta hi vọng sống lại! Lão Hoang bỗng quay người nhìn Diệp Trần ở bên cạnh: “Diệp Trần tiểu hữu, có thể giúp một việc, lấy chữ ‘Đạo’ của ngươi hủy diệt gông xiềng Thánh Vương trên thân xác này của ta hay không!” Diệp Trần khẽ gật đầu: “Có thể!” Nói xong, y đi đến trước thân xác của lão Hoang, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, giữa lông mày y đột nhiên xuất hiện một chữ ‘Đạo’. Khi chữ ‘Đạo’ này xuất hiện, toàn bộ thời không nơi đây bỗng nhiên rung động! Đứng đầu vạn Đạo! Diệp Huyên nhìn chữ kia, vẻ mặt nghiêm túc. Chữ này thật sự không tầm thường! Lúc này, tay phải Diệp Trần đột nhiên đè xuống phía trước, vừa đè xuống, thân xác lão Hoang bỗng nhiên rung động, tiếp đó, vô số luồng khí màu vàng chậm rãi tràn ra, sau đó dần dần tan biến! Một lát sau, Diệp Trần thu tay phải lại, quay đầu nhìn về phía linh hồn lão Hoang: “Được rồi!” Lão Hoang ôm quyền: “Cảm ơn!” Diệp Trần cười nói: “Khách khí rồi!” Linh hồn lão Hoang đột nhiên hóa thành một luồng sáng thăm thẳm chui vào trong thân xác! Uỳnh! Vừa chui vào thân xác, lão Hoang lập tức mở hai mắt ra, trong nháy mắt, một hơi thở đáng sợ từ trong cơ thể ông ta bùng nổ ra ngoài, mà cây cột đá dưới người ông ta cũng trực tiếp hóa thành hư vô! Lão Hoang! Thứ Nguyên Cảnh tầng chín đỉnh cao!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên thoáng nhìn những cột đá đó, trên mỗi cột đá đều cố định một người. Thị Ly khẽ nói: “Chắc hẳn những người này đều là đại đế đã từng chinh chiến vũ trụ thứ nguyên!” Diệp Huyên khẽ gật đầu, trong lòng lại hơi xúc động! Hắn không tận mắt nhìn thấy những chuyện kia, nhưng hắn có thể tưởng tượng ra được, năm đó những người này hăng hái khí phách bực nào. Đều là con cưng của trời của một thời đại! Lúc này, Sở Thiên chợt đi đến trước một cây cột đá, nhìn ông lão trên cột đá, một lát sau, hắn ta cúi thấp người hành lễ: “Sư tôn!” Lúc này, nhẫn chứa đồ trên tay hắn ta khẽ rung lên, ngay sau đó, một linh hồn bay ra! Người này chính là lão Hoang! Cũng từng là một vị đại đế của vũ trụ bình hành! Lão Hoang nhìn thân xác của mình, trong mắt lóe vẻ phức tạp! Ông ta vẫn khá may mắn! Lúc đó ông ta cũng không dốc hết sức, trái lại để cho bản thân một con đường lui, mà chính con đường lui này đã cho ông ta hi vọng sống lại! Lão Hoang bỗng quay người nhìn Diệp Trần ở bên cạnh: “Diệp Trần tiểu hữu, có thể giúp một việc, lấy chữ ‘Đạo’ của ngươi hủy diệt gông xiềng Thánh Vương trên thân xác này của ta hay không!” Diệp Trần khẽ gật đầu: “Có thể!” Nói xong, y đi đến trước thân xác của lão Hoang, sau đó từ từ nhắm hai mắt lại, giữa lông mày y đột nhiên xuất hiện một chữ ‘Đạo’. Khi chữ ‘Đạo’ này xuất hiện, toàn bộ thời không nơi đây bỗng nhiên rung động! Đứng đầu vạn Đạo! Diệp Huyên nhìn chữ kia, vẻ mặt nghiêm túc. Chữ này thật sự không tầm thường! Lúc này, tay phải Diệp Trần đột nhiên đè xuống phía trước, vừa đè xuống, thân xác lão Hoang bỗng nhiên rung động, tiếp đó, vô số luồng khí màu vàng chậm rãi tràn ra, sau đó dần dần tan biến! Một lát sau, Diệp Trần thu tay phải lại, quay đầu nhìn về phía linh hồn lão Hoang: “Được rồi!” Lão Hoang ôm quyền: “Cảm ơn!” Diệp Trần cười nói: “Khách khí rồi!” Linh hồn lão Hoang đột nhiên hóa thành một luồng sáng thăm thẳm chui vào trong thân xác! Uỳnh! Vừa chui vào thân xác, lão Hoang lập tức mở hai mắt ra, trong nháy mắt, một hơi thở đáng sợ từ trong cơ thể ông ta bùng nổ ra ngoài, mà cây cột đá dưới người ông ta cũng trực tiếp hóa thành hư vô! Lão Hoang! Thứ Nguyên Cảnh tầng chín đỉnh cao!