Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10475

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ phút này, Triệu Mệnh bên cạnh Triệu Cát cũng đờ ra!  Đạo Ngôn đứng cạnh Diệp Huyên cũng lập tức toát mồ hôi lạnh! Lập tức bị giết!  Thực lực của Triệu Cát và ông ta ngang nhau, đều là Thần Đạo Cảnh!  Nhưng một cao thủ Thần Đạo cảnh lại chẳng hề có một chút sức chống cự nào trước mặt cô gái váy trắng?  Thật kinh khủng!  Triệu Cát dại ra nhìn cô gái váy trắng: "Cô là ai... cô là ai..."  Lần này, quả thật khiến ông ta phải ngơ ngác!  Cô gái váy trắng không để ý tới Triệu Cát, xoay người nhìn Diệp Huyên hỏi: "Ca, gần đây ở Đạo Tông thế nào rồi?"  Đạo Ngôn nghe vậy cơ thể lập tức run lên!  Diệp Huyên cười đáp: "Rất tốt! Đạo Ngôn tiền bối đã giúp đỡ ta rất nhiều!"  Đạo Ngôn nghe thấy thế, trong lòng lập tức thở phào một hơi!  Nếu Diệp Huyên kia nói không tốt thì chắc mình và Đạo Tông sẽ biến mất khỏi trên đời quá?  Cô gái váy trắng nghe Diệp Huyên nói vậy khẽ gật đầu: "Tốt là được rồi!"  Đúng lúc này, Triệu Cát đằng xa bỗng lấy ra một lá bùa rồi bóp nát hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Vô Biên!  Diệp Huyên sửng sốt!  Vô Biên Chủ?  Sau khi lá bùa trong tay Triệu Cát vỡ vụn, một khí thế khủng bỗng xuất hiện ở hiện trường. Kế tiếp, ở trong mắt mọi người, thời không bên cạnh Triệu Cát chợt nứt toạc rồi có ba người bước ra!  Dẫn đầu chính là Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ cười nói: "Triệu Cát, ngươi bị Thiên Đạo đánh hả? Ha ha..."  Song khi ông ta nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ: "Á đù... các ngươi..."  Thần Minh và Tăng Vô nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên cũng sửng sốt!  Sao Vua Dựa Dẫm kia lại ở đây?  Hai người đều có chút mịt mờ!  Diệp Huyên thấy ba người cũng ngây người, hắn cũng không ngờ sẽ gặp họ ở đây. Điều này cũng trùng hợp ghê?  Bên kia, Triệu Cát lại bỗng hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Lúc này, thần hồn của ông ta đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố mờ đi, cùng lắm là mười lăm phút nữa thôi là sẽ hoàn toàn biến mất!  Vô Biên Chủ liếc Triệu Cát: "Ngươi đừng có gọi bậy, Vô Biên gì mà Vô Biên, ta thân với ngươi lắm hả?"  Ơ?  Triệu Cát sửng sốt, cái khỉ gì vậy?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ phút này, Triệu Mệnh bên cạnh Triệu Cát cũng đờ ra!  Đạo Ngôn đứng cạnh Diệp Huyên cũng lập tức toát mồ hôi lạnh! Lập tức bị giết!  Thực lực của Triệu Cát và ông ta ngang nhau, đều là Thần Đạo Cảnh!  Nhưng một cao thủ Thần Đạo cảnh lại chẳng hề có một chút sức chống cự nào trước mặt cô gái váy trắng?  Thật kinh khủng!  Triệu Cát dại ra nhìn cô gái váy trắng: "Cô là ai... cô là ai..."  Lần này, quả thật khiến ông ta phải ngơ ngác!  Cô gái váy trắng không để ý tới Triệu Cát, xoay người nhìn Diệp Huyên hỏi: "Ca, gần đây ở Đạo Tông thế nào rồi?"  Đạo Ngôn nghe vậy cơ thể lập tức run lên!  Diệp Huyên cười đáp: "Rất tốt! Đạo Ngôn tiền bối đã giúp đỡ ta rất nhiều!"  Đạo Ngôn nghe thấy thế, trong lòng lập tức thở phào một hơi!  Nếu Diệp Huyên kia nói không tốt thì chắc mình và Đạo Tông sẽ biến mất khỏi trên đời quá?  Cô gái váy trắng nghe Diệp Huyên nói vậy khẽ gật đầu: "Tốt là được rồi!"  Đúng lúc này, Triệu Cát đằng xa bỗng lấy ra một lá bùa rồi bóp nát hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Vô Biên!  Diệp Huyên sửng sốt!  Vô Biên Chủ?  Sau khi lá bùa trong tay Triệu Cát vỡ vụn, một khí thế khủng bỗng xuất hiện ở hiện trường. Kế tiếp, ở trong mắt mọi người, thời không bên cạnh Triệu Cát chợt nứt toạc rồi có ba người bước ra!  Dẫn đầu chính là Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ cười nói: "Triệu Cát, ngươi bị Thiên Đạo đánh hả? Ha ha..."  Song khi ông ta nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ: "Á đù... các ngươi..."  Thần Minh và Tăng Vô nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên cũng sửng sốt!  Sao Vua Dựa Dẫm kia lại ở đây?  Hai người đều có chút mịt mờ!  Diệp Huyên thấy ba người cũng ngây người, hắn cũng không ngờ sẽ gặp họ ở đây. Điều này cũng trùng hợp ghê?  Bên kia, Triệu Cát lại bỗng hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Lúc này, thần hồn của ông ta đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố mờ đi, cùng lắm là mười lăm phút nữa thôi là sẽ hoàn toàn biến mất!  Vô Biên Chủ liếc Triệu Cát: "Ngươi đừng có gọi bậy, Vô Biên gì mà Vô Biên, ta thân với ngươi lắm hả?"  Ơ?  Triệu Cát sửng sốt, cái khỉ gì vậy?  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giờ phút này, Triệu Mệnh bên cạnh Triệu Cát cũng đờ ra!  Đạo Ngôn đứng cạnh Diệp Huyên cũng lập tức toát mồ hôi lạnh! Lập tức bị giết!  Thực lực của Triệu Cát và ông ta ngang nhau, đều là Thần Đạo Cảnh!  Nhưng một cao thủ Thần Đạo cảnh lại chẳng hề có một chút sức chống cự nào trước mặt cô gái váy trắng?  Thật kinh khủng!  Triệu Cát dại ra nhìn cô gái váy trắng: "Cô là ai... cô là ai..."  Lần này, quả thật khiến ông ta phải ngơ ngác!  Cô gái váy trắng không để ý tới Triệu Cát, xoay người nhìn Diệp Huyên hỏi: "Ca, gần đây ở Đạo Tông thế nào rồi?"  Đạo Ngôn nghe vậy cơ thể lập tức run lên!  Diệp Huyên cười đáp: "Rất tốt! Đạo Ngôn tiền bối đã giúp đỡ ta rất nhiều!"  Đạo Ngôn nghe thấy thế, trong lòng lập tức thở phào một hơi!  Nếu Diệp Huyên kia nói không tốt thì chắc mình và Đạo Tông sẽ biến mất khỏi trên đời quá?  Cô gái váy trắng nghe Diệp Huyên nói vậy khẽ gật đầu: "Tốt là được rồi!"  Đúng lúc này, Triệu Cát đằng xa bỗng lấy ra một lá bùa rồi bóp nát hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Vô Biên!  Diệp Huyên sửng sốt!  Vô Biên Chủ?  Sau khi lá bùa trong tay Triệu Cát vỡ vụn, một khí thế khủng bỗng xuất hiện ở hiện trường. Kế tiếp, ở trong mắt mọi người, thời không bên cạnh Triệu Cát chợt nứt toạc rồi có ba người bước ra!  Dẫn đầu chính là Vô Biên Chủ!  Vô Biên Chủ cười nói: "Triệu Cát, ngươi bị Thiên Đạo đánh hả? Ha ha..."  Song khi ông ta nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ: "Á đù... các ngươi..."  Thần Minh và Tăng Vô nhìn thấy cô gái váy trắng và Diệp Huyên cũng sửng sốt!  Sao Vua Dựa Dẫm kia lại ở đây?  Hai người đều có chút mịt mờ!  Diệp Huyên thấy ba người cũng ngây người, hắn cũng không ngờ sẽ gặp họ ở đây. Điều này cũng trùng hợp ghê?  Bên kia, Triệu Cát lại bỗng hô: "Vô Biên, cứu ta!"  Lúc này, thần hồn của ông ta đang dùng một tốc độ cực kỳ khủng bố mờ đi, cùng lắm là mười lăm phút nữa thôi là sẽ hoàn toàn biến mất!  Vô Biên Chủ liếc Triệu Cát: "Ngươi đừng có gọi bậy, Vô Biên gì mà Vô Biên, ta thân với ngươi lắm hả?"  Ơ?  Triệu Cát sửng sốt, cái khỉ gì vậy?  

Chương 10475