Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10503

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô Biên Chủ dẫn hai người đi một lúc thì dừng lại, cách đó không xa trước mặt họ có một bức tượng băng!  Là một người đàn ông trung niên!  Giờ phút này, ông ta đã bị đông thành đá!  Song bấy giờ, người đàn ông trung niên bỗng mở mắt ra. Thoáng chốc, khối băng xung quanh ông ta lập tức biến mất!  Ông ta thấy Vô Biên thì cười chào hỏi: "Vô Biên! Lâu rồi không gặp!"  Vô Biên Chủ cười nói: "Đông Trần, chúc mừng!"  Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên hỏi: "Chúc mừng gì?"  Vô Biên cười đáp: "Đạt tới Tương Lai Đạo còn không đáng chúc mừng à?"  Đông Trần lắc đầu cười: "Vốn dĩ, tưởng rằng ngươi không cảm giác được nhưng ngươi vẫn liếc một cái đã nhìn thấu ta..."  Ông ta nói xong nhìn Vô Biên Chủ nghiêm túc hỏi: "Vô Biên, rốt cuộc thì ngươi có cảnh giới gì vậy?"  Vô Biên cười hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"  Đông Trần đáp: "Tò mò!"  Vô Biên cười nói: "Sau này ngươi sẽ biết!"  Sau này!  Đông Trần lắc đầu: "Ngươi đó!"  Vô Biên lại nói: "Theo ta được biết, ngươi đã rời khỏi Nghịch Thiên Đạo!"  Đông Trần gật đầu: "Đúng vậy!"  Vô Biên cười hỏi: "Tại sao thế?"  Đông Trần ngó ông ta nói: "Chẳng phải lúc trước ngươi hy vọng ta rời khỏi Nghịch Thiên Đạo sao?"  Vô Biên im lặng.  Đông Trần nặng nề hỏi: "Vô Biên, có phải ngươi biết họ sẽ không thành công không?"  Vô Biên gật đầu.  Đông Trần nhìn Vô Biên hỏi: "Bọn có bao nhiêu phần thắng?"  Vô Biên nhàn nhạt đáp: "Không phần trăm!"  Đông Trần ngây người, sau đó mới nói: "Theo ta được biết, bọn họ đã sắp đặt một tòa trận pháp cổ tên là Sát Đạo. Trận này được coi là trận pháp đứng đầu từ cổ chí kim, có được ba nghìn sáu trăm loại Đại Đạo Chi Pháp..."  Vô Biên lắc đầu: "Vô dụng!"  Đông Trần trầm giọng hỏi: "Tại sao?"  Vô Biên khẽ thở dài: "Biết sao chủ nhân bút Đại Đạo mặc kệ bọn họ nhảy nhót không? Ngươi cho rằng y không biết họ sao? Y chắc chắn biết! Ở trên thế giới này, không có gì có thể giấu giếm được y. Nhưng, y vẫn không thèm để ý đến họ. Ngươi biết tại sao không?"  

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vô Biên Chủ dẫn hai người đi một lúc thì dừng lại, cách đó không xa trước mặt họ có một bức tượng băng!  

Là một người đàn ông trung niên!  

Giờ phút này, ông ta đã bị đông thành đá!  

Song bấy giờ, người đàn ông trung niên bỗng mở mắt ra. Thoáng chốc, khối băng xung quanh ông ta lập tức biến mất!  

Ông ta thấy Vô Biên thì cười chào hỏi: "Vô Biên! Lâu rồi không gặp!"  

Vô Biên Chủ cười nói: "Đông Trần, chúc mừng!"  

Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên hỏi: "Chúc mừng gì?"  

Vô Biên cười đáp: "Đạt tới Tương Lai Đạo còn không đáng chúc mừng à?"  

Đông Trần lắc đầu cười: "Vốn dĩ, tưởng rằng ngươi không cảm giác được nhưng ngươi vẫn liếc một cái đã nhìn thấu ta..."  

Ông ta nói xong nhìn Vô Biên Chủ nghiêm túc hỏi: "Vô Biên, rốt cuộc thì ngươi có cảnh giới gì vậy?"  

Vô Biên cười hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"  

Đông Trần đáp: "Tò mò!"  

Vô Biên cười nói: "Sau này ngươi sẽ biết!"  

Sau này!  

Đông Trần lắc đầu: "Ngươi đó!"  

Vô Biên lại nói: "Theo ta được biết, ngươi đã rời khỏi Nghịch Thiên Đạo!"  

Đông Trần gật đầu: "Đúng vậy!"  

Vô Biên cười hỏi: "Tại sao thế?"  

Đông Trần ngó ông ta nói: "Chẳng phải lúc trước ngươi hy vọng ta rời khỏi Nghịch Thiên Đạo sao?"  

Vô Biên im lặng.  

Đông Trần nặng nề hỏi: "Vô Biên, có phải ngươi biết họ sẽ không thành công không?"  

Vô Biên gật đầu.  

Đông Trần nhìn Vô Biên hỏi: "Bọn có bao nhiêu phần thắng?"  

Vô Biên nhàn nhạt đáp: "Không phần trăm!"  

Đông Trần ngây người, sau đó mới nói: "Theo ta được biết, bọn họ đã sắp đặt một tòa trận pháp cổ tên là Sát Đạo. Trận này được coi là trận pháp đứng đầu từ cổ chí kim, có được ba nghìn sáu trăm loại Đại Đạo Chi Pháp..."  

Vô Biên lắc đầu: "Vô dụng!"  

Đông Trần trầm giọng hỏi: "Tại sao?"  

Vô Biên khẽ thở dài: "Biết sao chủ nhân bút Đại Đạo mặc kệ bọn họ nhảy nhót không? Ngươi cho rằng y không biết họ sao? Y chắc chắn biết! Ở trên thế giới này, không có gì có thể giấu giếm được y. Nhưng, y vẫn không thèm để ý đến họ. Ngươi biết tại sao không?"  

Image removed.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vô Biên Chủ dẫn hai người đi một lúc thì dừng lại, cách đó không xa trước mặt họ có một bức tượng băng!  Là một người đàn ông trung niên!  Giờ phút này, ông ta đã bị đông thành đá!  Song bấy giờ, người đàn ông trung niên bỗng mở mắt ra. Thoáng chốc, khối băng xung quanh ông ta lập tức biến mất!  Ông ta thấy Vô Biên thì cười chào hỏi: "Vô Biên! Lâu rồi không gặp!"  Vô Biên Chủ cười nói: "Đông Trần, chúc mừng!"  Người đàn ông trung niên nhìn Vô Biên hỏi: "Chúc mừng gì?"  Vô Biên cười đáp: "Đạt tới Tương Lai Đạo còn không đáng chúc mừng à?"  Đông Trần lắc đầu cười: "Vốn dĩ, tưởng rằng ngươi không cảm giác được nhưng ngươi vẫn liếc một cái đã nhìn thấu ta..."  Ông ta nói xong nhìn Vô Biên Chủ nghiêm túc hỏi: "Vô Biên, rốt cuộc thì ngươi có cảnh giới gì vậy?"  Vô Biên cười hỏi: "Hỏi cái này làm gì?"  Đông Trần đáp: "Tò mò!"  Vô Biên cười nói: "Sau này ngươi sẽ biết!"  Sau này!  Đông Trần lắc đầu: "Ngươi đó!"  Vô Biên lại nói: "Theo ta được biết, ngươi đã rời khỏi Nghịch Thiên Đạo!"  Đông Trần gật đầu: "Đúng vậy!"  Vô Biên cười hỏi: "Tại sao thế?"  Đông Trần ngó ông ta nói: "Chẳng phải lúc trước ngươi hy vọng ta rời khỏi Nghịch Thiên Đạo sao?"  Vô Biên im lặng.  Đông Trần nặng nề hỏi: "Vô Biên, có phải ngươi biết họ sẽ không thành công không?"  Vô Biên gật đầu.  Đông Trần nhìn Vô Biên hỏi: "Bọn có bao nhiêu phần thắng?"  Vô Biên nhàn nhạt đáp: "Không phần trăm!"  Đông Trần ngây người, sau đó mới nói: "Theo ta được biết, bọn họ đã sắp đặt một tòa trận pháp cổ tên là Sát Đạo. Trận này được coi là trận pháp đứng đầu từ cổ chí kim, có được ba nghìn sáu trăm loại Đại Đạo Chi Pháp..."  Vô Biên lắc đầu: "Vô dụng!"  Đông Trần trầm giọng hỏi: "Tại sao?"  Vô Biên khẽ thở dài: "Biết sao chủ nhân bút Đại Đạo mặc kệ bọn họ nhảy nhót không? Ngươi cho rằng y không biết họ sao? Y chắc chắn biết! Ở trên thế giới này, không có gì có thể giấu giếm được y. Nhưng, y vẫn không thèm để ý đến họ. Ngươi biết tại sao không?"  

Chương 10503