Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10531

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thiên Đạo này nói chuyện cứ úp úp mở mở, không dám nói hết!  Thiên Đạo cười khổ: “Diệp thiếu thông cảm, có một vài chuyện, ta thật sự không dám nói!”  Diệp Huyên cười: “Ở trước mặt ta, ông có thể nói thẳng!”  Thiên Đạo trầm giọng nói: “Diệp công tử, có sự giúp đỡ của Tần Quan cô nương, có phải cậu muốn làm gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều không?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thiên Đạo lại nói: “Ta đoán có lẽ nàng chính là nữ chính của thế hệ này!”  Nữ chính!  Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Lúc trước ta hay nghe Tần Quan nhắc tới hào quang của nhân vật chính, cái này còn phân biệt nam và nữ nữa à?”  Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế!”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ta là nam chính, còn nàng là nữ chính?”  Thiên Đạo cười nói: “Có khả năng đó!”  Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Nhưng ông quên mất một điều! Đó là ta đã không phải người thiên mệnh nữa rồi!”  Thiên Đạo lắc đầu: “Nếu là người khác không còn là người thiên mệnh nữa thì có thể sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như Vô Biên, sau khi không còn là người thiên mệnh, ông ta đã ở ẩn đến tận bây giờ. Nhưng Diệp công tử lại không hề chịu ảnh hưởng gì!”  Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”  Thiên Đạp nghiêm túc giải thích: “Vì Diệp công tử có một chỗ dựa đáng sợ hơn!”  Diệp Huyên cạn lời.  Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một con vượn khổng lồ, con vượn này to bằng một ngọn núi, chậm rãi bước đến trong tinh không!  Trên người con vượn khổng lồ này có hàng trăm dây xích sắt khổng lồ!  Một đầu khác của dây xích là một cung điện khổng lồ sang trọng!  Trong cung điện thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Phô trương thật đấy!”  Thiên Đạo nhìn con vượn khổng lồ kia, sau đó nói: “Thiên Viên!”  Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Thiên Đạo: “Thiên Viên?”  Thiên Đạo gật đầu: “Một con yêu thú hàng đầu thời thượng cổ, có lẽ nó có cảnh giới Tương Lai Đạo, tuy thế nhưng nó còn có cơ thể cứng rắn, chiến lực vượt xa cường giả cùng cấp bậc! Không ngờ nó lại trở thành nô lệ cho người khác…”  Nói xong, ông ta nhìn toà cung điện sang trọng phía xa, sau đó nói: “Người trong điện không tầm thường chút nào!”  Diệp Huyên nhìn cung điện sang trọng kia, cung điện có lực lượng thần bí bao phủ, vì thế, thần thức của họ hoàn toàn không dám đến gần.  Đương nhiên Diệp Huyên cũng không sử dụng thần thức dò xét đối phương, vì như thế rất mất lịch sự, dễ dàng kéo đến mâu thuẫn! 

Thiên Đạo này nói chuyện cứ úp úp mở mở, không dám nói hết!  

Thiên Đạo cười khổ: “Diệp thiếu thông cảm, có một vài chuyện, ta thật sự không dám nói!”  

Diệp Huyên cười: “Ở trước mặt ta, ông có thể nói thẳng!”  

Thiên Đạo trầm giọng nói: “Diệp công tử, có sự giúp đỡ của Tần Quan cô nương, có phải cậu muốn làm gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều không?”  

Diệp Huyên gật đầu.  

Thiên Đạo lại nói: “Ta đoán có lẽ nàng chính là nữ chính của thế hệ này!”  

Nữ chính!  

Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Lúc trước ta hay nghe Tần Quan nhắc tới hào quang của nhân vật chính, cái này còn phân biệt nam và nữ nữa à?”  

Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế!”  

Diệp Huyên chớp mắt: “Ta là nam chính, còn nàng là nữ chính?”  

Thiên Đạo cười nói: “Có khả năng đó!”  

Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Nhưng ông quên mất một điều! Đó là ta đã không phải người thiên mệnh nữa rồi!”  

Thiên Đạo lắc đầu: “Nếu là người khác không còn là người thiên mệnh nữa thì có thể sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như Vô Biên, sau khi không còn là người thiên mệnh, ông ta đã ở ẩn đến tận bây giờ. Nhưng Diệp công tử lại không hề chịu ảnh hưởng gì!”  

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”  

Thiên Đạp nghiêm túc giải thích: “Vì Diệp công tử có một chỗ dựa đáng sợ hơn!”  

Diệp Huyên cạn lời.  

Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một con vượn khổng lồ, con vượn này to bằng một ngọn núi, chậm rãi bước đến trong tinh không!  

Trên người con vượn khổng lồ này có hàng trăm dây xích sắt khổng lồ!  

Một đầu khác của dây xích là một cung điện khổng lồ sang trọng!  

Trong cung điện thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa.  

Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Phô trương thật đấy!”  

Thiên Đạo nhìn con vượn khổng lồ kia, sau đó nói: “Thiên Viên!”  

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Thiên Đạo: “Thiên Viên?”  

Thiên Đạo gật đầu: “Một con yêu thú hàng đầu thời thượng cổ, có lẽ nó có cảnh giới Tương Lai Đạo, tuy thế nhưng nó còn có cơ thể cứng rắn, chiến lực vượt xa cường giả cùng cấp bậc! Không ngờ nó lại trở thành nô lệ cho người khác…”  

Nói xong, ông ta nhìn toà cung điện sang trọng phía xa, sau đó nói: “Người trong điện không tầm thường chút nào!”  

Diệp Huyên nhìn cung điện sang trọng kia, cung điện có lực lượng thần bí bao phủ, vì thế, thần thức của họ hoàn toàn không dám đến gần.  

Đương nhiên Diệp Huyên cũng không sử dụng thần thức dò xét đối phương, vì như thế rất mất lịch sự, dễ dàng kéo đến mâu thuẫn! 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thiên Đạo này nói chuyện cứ úp úp mở mở, không dám nói hết!  Thiên Đạo cười khổ: “Diệp thiếu thông cảm, có một vài chuyện, ta thật sự không dám nói!”  Diệp Huyên cười: “Ở trước mặt ta, ông có thể nói thẳng!”  Thiên Đạo trầm giọng nói: “Diệp công tử, có sự giúp đỡ của Tần Quan cô nương, có phải cậu muốn làm gì cũng dễ dàng hơn rất nhiều không?”  Diệp Huyên gật đầu.  Thiên Đạo lại nói: “Ta đoán có lẽ nàng chính là nữ chính của thế hệ này!”  Nữ chính!  Diệp Huyên sửng sốt, sau đó nói: “Lúc trước ta hay nghe Tần Quan nhắc tới hào quang của nhân vật chính, cái này còn phân biệt nam và nữ nữa à?”  Thiên Đạo gật đầu: “Đúng thế!”  Diệp Huyên chớp mắt: “Ta là nam chính, còn nàng là nữ chính?”  Thiên Đạo cười nói: “Có khả năng đó!”  Diệp Huyên lắc đầu cười khẽ: “Nhưng ông quên mất một điều! Đó là ta đã không phải người thiên mệnh nữa rồi!”  Thiên Đạo lắc đầu: “Nếu là người khác không còn là người thiên mệnh nữa thì có thể sẽ bị ảnh hưởng, ví dụ như Vô Biên, sau khi không còn là người thiên mệnh, ông ta đã ở ẩn đến tận bây giờ. Nhưng Diệp công tử lại không hề chịu ảnh hưởng gì!”  Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”  Thiên Đạp nghiêm túc giải thích: “Vì Diệp công tử có một chỗ dựa đáng sợ hơn!”  Diệp Huyên cạn lời.  Lúc này, phía xa đột nhiên xuất hiện một con vượn khổng lồ, con vượn này to bằng một ngọn núi, chậm rãi bước đến trong tinh không!  Trên người con vượn khổng lồ này có hàng trăm dây xích sắt khổng lồ!  Một đầu khác của dây xích là một cung điện khổng lồ sang trọng!  Trong cung điện thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa.  Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Phô trương thật đấy!”  Thiên Đạo nhìn con vượn khổng lồ kia, sau đó nói: “Thiên Viên!”  Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Thiên Đạo: “Thiên Viên?”  Thiên Đạo gật đầu: “Một con yêu thú hàng đầu thời thượng cổ, có lẽ nó có cảnh giới Tương Lai Đạo, tuy thế nhưng nó còn có cơ thể cứng rắn, chiến lực vượt xa cường giả cùng cấp bậc! Không ngờ nó lại trở thành nô lệ cho người khác…”  Nói xong, ông ta nhìn toà cung điện sang trọng phía xa, sau đó nói: “Người trong điện không tầm thường chút nào!”  Diệp Huyên nhìn cung điện sang trọng kia, cung điện có lực lượng thần bí bao phủ, vì thế, thần thức của họ hoàn toàn không dám đến gần.  Đương nhiên Diệp Huyên cũng không sử dụng thần thức dò xét đối phương, vì như thế rất mất lịch sự, dễ dàng kéo đến mâu thuẫn! 

Chương 10531