Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10560
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Vô Biên đột nhiên nói: “Ta đồng ý”. Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang, Vô Biên xoè lòng bàn tay, thần đỉnh Đại đạo từ từ bay đến trước mặt Đan Thần. Đan Thần sửng sốt. Diệp Huyên vội nói: “Còn không mau cảm ơn Vô Biên Chủ đi?” Đan Thần vội cất thần đỉnh Đại đạo, hơi cúi đầu nói: “Cảm ơn tiên sinh!” Diệp Huyên cũng nói: “Vô Biên, cảm ơn ông nể mặt ta”. Vô Biên Chủ khẽ nhíu mày: “???” Cái quái gì vậy? Ông ta nể mặt Đan Thần, vì ông ta đã nhìn ra sự phi thường của Đan Thần, mà Diệp Huyên nói thế này thành ra ân tình của ông ta đã hoàn toàn biến thành của hắn! Cái quái gì thế? Đan Thần cười nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Vô Biên Chủ: “Đan Thần sẽ ghi nhớ ân tình này của tiên sinh”. Vô Biên Chủ xua tay: “Cô hợp với nó hơn ta, còn chuyện ân tình… ta tên Vô Biên, cô nhớ chưa?” Đan Thần: “…” Vô Biên lại nói: “Ta đi đây”. Nói xong ông ta quay người rời đi. Tăng Vô vội nói: “Tiền của Đan Tông đâu?” Vô Biên chợt nhớ ra,quay đầu lại nhìn Dược tôn, Dược tôn khẽ cười, xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Vô Biên. Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ: “Vô Biên, ai thấy cũng có…” Nhưng Vô Biên lại cất nhẫn chứa đồ đi rồi lập tức biến mất. Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mẹ kiếp! Ông ta chạy rồi. Lúc này, Tăng Vô nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, gặp lại sau nhé”. Nói xong ông ta và Thần Minh quay người rời đi. Dược tôn từ tốn đi tới trước mặt Đan Thần, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đan Thần: “Trong nhẫn chứa đồ đều là dược liệu trân quý được Đan Tông ta sưu tầm cả đời, ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp luyện đan và công thức, bây giờ nó đều là của cô!” Đan Thần cất nhẫn chứa đồ đi, cung kính nói: “Cảm ơn sư tôn”. Sư tôn! Lời này vừa dứt, Dược tôn ngẩn ra, sau đó ông ta cười lớn, dần dần linh hồn bắt đầu trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, Dược tôn hoàn toàn biến mất! Mà lúc này, đám dược nhân đột nhiên đi tới trước mặt Đan Thần rồi chậm rãi quỳ xuống: “Bái kiến Tông chủ!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Vô Biên đột nhiên nói: “Ta đồng ý”. Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang, Vô Biên xoè lòng bàn tay, thần đỉnh Đại đạo từ từ bay đến trước mặt Đan Thần. Đan Thần sửng sốt. Diệp Huyên vội nói: “Còn không mau cảm ơn Vô Biên Chủ đi?” Đan Thần vội cất thần đỉnh Đại đạo, hơi cúi đầu nói: “Cảm ơn tiên sinh!” Diệp Huyên cũng nói: “Vô Biên, cảm ơn ông nể mặt ta”. Vô Biên Chủ khẽ nhíu mày: “???” Cái quái gì vậy? Ông ta nể mặt Đan Thần, vì ông ta đã nhìn ra sự phi thường của Đan Thần, mà Diệp Huyên nói thế này thành ra ân tình của ông ta đã hoàn toàn biến thành của hắn! Cái quái gì thế? Đan Thần cười nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Vô Biên Chủ: “Đan Thần sẽ ghi nhớ ân tình này của tiên sinh”. Vô Biên Chủ xua tay: “Cô hợp với nó hơn ta, còn chuyện ân tình… ta tên Vô Biên, cô nhớ chưa?” Đan Thần: “…” Vô Biên lại nói: “Ta đi đây”. Nói xong ông ta quay người rời đi. Tăng Vô vội nói: “Tiền của Đan Tông đâu?” Vô Biên chợt nhớ ra,quay đầu lại nhìn Dược tôn, Dược tôn khẽ cười, xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Vô Biên. Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ: “Vô Biên, ai thấy cũng có…” Nhưng Vô Biên lại cất nhẫn chứa đồ đi rồi lập tức biến mất. Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mẹ kiếp! Ông ta chạy rồi. Lúc này, Tăng Vô nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, gặp lại sau nhé”. Nói xong ông ta và Thần Minh quay người rời đi. Dược tôn từ tốn đi tới trước mặt Đan Thần, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đan Thần: “Trong nhẫn chứa đồ đều là dược liệu trân quý được Đan Tông ta sưu tầm cả đời, ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp luyện đan và công thức, bây giờ nó đều là của cô!” Đan Thần cất nhẫn chứa đồ đi, cung kính nói: “Cảm ơn sư tôn”. Sư tôn! Lời này vừa dứt, Dược tôn ngẩn ra, sau đó ông ta cười lớn, dần dần linh hồn bắt đầu trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, Dược tôn hoàn toàn biến mất! Mà lúc này, đám dược nhân đột nhiên đi tới trước mặt Đan Thần rồi chậm rãi quỳ xuống: “Bái kiến Tông chủ!”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, Vô Biên đột nhiên nói: “Ta đồng ý”. Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang, Vô Biên xoè lòng bàn tay, thần đỉnh Đại đạo từ từ bay đến trước mặt Đan Thần. Đan Thần sửng sốt. Diệp Huyên vội nói: “Còn không mau cảm ơn Vô Biên Chủ đi?” Đan Thần vội cất thần đỉnh Đại đạo, hơi cúi đầu nói: “Cảm ơn tiên sinh!” Diệp Huyên cũng nói: “Vô Biên, cảm ơn ông nể mặt ta”. Vô Biên Chủ khẽ nhíu mày: “???” Cái quái gì vậy? Ông ta nể mặt Đan Thần, vì ông ta đã nhìn ra sự phi thường của Đan Thần, mà Diệp Huyên nói thế này thành ra ân tình của ông ta đã hoàn toàn biến thành của hắn! Cái quái gì thế? Đan Thần cười nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Vô Biên Chủ: “Đan Thần sẽ ghi nhớ ân tình này của tiên sinh”. Vô Biên Chủ xua tay: “Cô hợp với nó hơn ta, còn chuyện ân tình… ta tên Vô Biên, cô nhớ chưa?” Đan Thần: “…” Vô Biên lại nói: “Ta đi đây”. Nói xong ông ta quay người rời đi. Tăng Vô vội nói: “Tiền của Đan Tông đâu?” Vô Biên chợt nhớ ra,quay đầu lại nhìn Dược tôn, Dược tôn khẽ cười, xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Vô Biên. Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ: “Vô Biên, ai thấy cũng có…” Nhưng Vô Biên lại cất nhẫn chứa đồ đi rồi lập tức biến mất. Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ. Mẹ kiếp! Ông ta chạy rồi. Lúc này, Tăng Vô nói với Diệp Huyên: “Diệp công tử, gặp lại sau nhé”. Nói xong ông ta và Thần Minh quay người rời đi. Dược tôn từ tốn đi tới trước mặt Đan Thần, xoè bàn tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Đan Thần: “Trong nhẫn chứa đồ đều là dược liệu trân quý được Đan Tông ta sưu tầm cả đời, ngoài ra còn có rất nhiều phương pháp luyện đan và công thức, bây giờ nó đều là của cô!” Đan Thần cất nhẫn chứa đồ đi, cung kính nói: “Cảm ơn sư tôn”. Sư tôn! Lời này vừa dứt, Dược tôn ngẩn ra, sau đó ông ta cười lớn, dần dần linh hồn bắt đầu trở nên mờ ảo. Ngay sau đó, Dược tôn hoàn toàn biến mất! Mà lúc này, đám dược nhân đột nhiên đi tới trước mặt Đan Thần rồi chậm rãi quỳ xuống: “Bái kiến Tông chủ!”