Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10612
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mất rồi? Mọi người đều hoá đá! Bá chủ viễn cổ trước mặt Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm nghị: “Ngươi…” Diệp Huyên cười bảo: “Có muốn tiếp tục không?” Bá chủ viễn cổ trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Diệp Huyên mỉm cười trả lời: “Diệp Huyên!” Vẻ mặt bá chủ viễn cổ vô cùng nặng nề: “Ngươi ở cảnh giới nào?” Diệp Huyên nháy mắt: “Không có cảnh giới”. Bá chủ viễn cổ ngẩn ra, mà đúng lúc này, Diệp Huyên phất tay áo. Ầm! Trong mắt mọi người, bá chủ viễn cổ biến mất không còn tăm tích. Biến mất rồi! Tất cả mọi người đều thảng thốt. Lúc này Diệp Huyên quay người xuống khỏi bục kiểm tra, chậm rãi đi tới trước mặt Hình Linh và trưởng lão kia, hắn cười hỏi: “Được rồi chứ?” Yết hầu của trưởng lão trượt lên trượt xuống, ông ta nói: “Được… Được rồi…” Vừa nói ông ta vừa nhanh chóng lấy một tấm thẻ gỗ đưa cho Diệp Huyên, nhưng nghĩ tới điều gì ông ta lại cất đi, đổi thành tấm thẻ gỗ khác: “Đây là thẻ gỗ của học viên nội viện, bắt đầu từ hôm nay cậu là học sinh nội viện của học viện Ngân Hà chúng ta”. Diệp Huyên cười đáp: “Được!” Nói xong hắn cất tấm thẻ gỗ đi. Trưởng lão lại nói: “Cậu chờ chút để ta đi báo cáo”. Ông ta quay người biến mất ở cuối chân trời. Lúc này Hình Linh bên cạnh chợt hỏi: “Diệp công tử, cậu ở cảnh giới nào vậy?” Diệp Huyên cười: “Thần Đạo Cảnh”. Nói xong hắn phóng khí tức của mình ra. Với thực lực của hắn hiện giờ, khống chế khí tức của mình là chuyện rất đơn giản. Thần Đạo! Sắc mặt Hình Linh trở nên hơi kỳ lạ, hiển nhiên là nàng ta không tin. Diệp Huyên chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa. Mà lúc này trưởng lão lúc trước đã đến, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp tới. Người phụ nữ xinh đẹp này trông chỉ khoảng ba mươi, dáng người trước lồi sau vểnh, thật sự rất đẹp! Đến người nghiêm túc như Diệp Huyên cũng không kìm được nhìn thêm vài lần. Người phụ nữ xinh đẹp đi tới nhìn Diệp Huyên, quan sát một lúc rồi bảo: “Cậu vừa đánh bại thần hồn kia?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”. Người phụ nữ xinh đẹp nói: “Từ ngày hôm nay cậu sẽ là học sinh của ta”. Diệp Huyên chớp mắt: “Học sinh của bà?" Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu cười: “Đúng thế”. Nói rồi một luồng khí thế mạnh mẽ chợt bộc phát ra từ cơ thể bà ta. Thần Tri Cảnh đỉnh cao.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mất rồi? Mọi người đều hoá đá! Bá chủ viễn cổ trước mặt Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm nghị: “Ngươi…” Diệp Huyên cười bảo: “Có muốn tiếp tục không?” Bá chủ viễn cổ trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Diệp Huyên mỉm cười trả lời: “Diệp Huyên!” Vẻ mặt bá chủ viễn cổ vô cùng nặng nề: “Ngươi ở cảnh giới nào?” Diệp Huyên nháy mắt: “Không có cảnh giới”. Bá chủ viễn cổ ngẩn ra, mà đúng lúc này, Diệp Huyên phất tay áo. Ầm! Trong mắt mọi người, bá chủ viễn cổ biến mất không còn tăm tích. Biến mất rồi! Tất cả mọi người đều thảng thốt. Lúc này Diệp Huyên quay người xuống khỏi bục kiểm tra, chậm rãi đi tới trước mặt Hình Linh và trưởng lão kia, hắn cười hỏi: “Được rồi chứ?” Yết hầu của trưởng lão trượt lên trượt xuống, ông ta nói: “Được… Được rồi…” Vừa nói ông ta vừa nhanh chóng lấy một tấm thẻ gỗ đưa cho Diệp Huyên, nhưng nghĩ tới điều gì ông ta lại cất đi, đổi thành tấm thẻ gỗ khác: “Đây là thẻ gỗ của học viên nội viện, bắt đầu từ hôm nay cậu là học sinh nội viện của học viện Ngân Hà chúng ta”. Diệp Huyên cười đáp: “Được!” Nói xong hắn cất tấm thẻ gỗ đi. Trưởng lão lại nói: “Cậu chờ chút để ta đi báo cáo”. Ông ta quay người biến mất ở cuối chân trời. Lúc này Hình Linh bên cạnh chợt hỏi: “Diệp công tử, cậu ở cảnh giới nào vậy?” Diệp Huyên cười: “Thần Đạo Cảnh”. Nói xong hắn phóng khí tức của mình ra. Với thực lực của hắn hiện giờ, khống chế khí tức của mình là chuyện rất đơn giản. Thần Đạo! Sắc mặt Hình Linh trở nên hơi kỳ lạ, hiển nhiên là nàng ta không tin. Diệp Huyên chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa. Mà lúc này trưởng lão lúc trước đã đến, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp tới. Người phụ nữ xinh đẹp này trông chỉ khoảng ba mươi, dáng người trước lồi sau vểnh, thật sự rất đẹp! Đến người nghiêm túc như Diệp Huyên cũng không kìm được nhìn thêm vài lần. Người phụ nữ xinh đẹp đi tới nhìn Diệp Huyên, quan sát một lúc rồi bảo: “Cậu vừa đánh bại thần hồn kia?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”. Người phụ nữ xinh đẹp nói: “Từ ngày hôm nay cậu sẽ là học sinh của ta”. Diệp Huyên chớp mắt: “Học sinh của bà?" Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu cười: “Đúng thế”. Nói rồi một luồng khí thế mạnh mẽ chợt bộc phát ra từ cơ thể bà ta. Thần Tri Cảnh đỉnh cao.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Mất rồi? Mọi người đều hoá đá! Bá chủ viễn cổ trước mặt Diệp Huyên cũng trở nên nghiêm nghị: “Ngươi…” Diệp Huyên cười bảo: “Có muốn tiếp tục không?” Bá chủ viễn cổ trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?” Diệp Huyên mỉm cười trả lời: “Diệp Huyên!” Vẻ mặt bá chủ viễn cổ vô cùng nặng nề: “Ngươi ở cảnh giới nào?” Diệp Huyên nháy mắt: “Không có cảnh giới”. Bá chủ viễn cổ ngẩn ra, mà đúng lúc này, Diệp Huyên phất tay áo. Ầm! Trong mắt mọi người, bá chủ viễn cổ biến mất không còn tăm tích. Biến mất rồi! Tất cả mọi người đều thảng thốt. Lúc này Diệp Huyên quay người xuống khỏi bục kiểm tra, chậm rãi đi tới trước mặt Hình Linh và trưởng lão kia, hắn cười hỏi: “Được rồi chứ?” Yết hầu của trưởng lão trượt lên trượt xuống, ông ta nói: “Được… Được rồi…” Vừa nói ông ta vừa nhanh chóng lấy một tấm thẻ gỗ đưa cho Diệp Huyên, nhưng nghĩ tới điều gì ông ta lại cất đi, đổi thành tấm thẻ gỗ khác: “Đây là thẻ gỗ của học viên nội viện, bắt đầu từ hôm nay cậu là học sinh nội viện của học viện Ngân Hà chúng ta”. Diệp Huyên cười đáp: “Được!” Nói xong hắn cất tấm thẻ gỗ đi. Trưởng lão lại nói: “Cậu chờ chút để ta đi báo cáo”. Ông ta quay người biến mất ở cuối chân trời. Lúc này Hình Linh bên cạnh chợt hỏi: “Diệp công tử, cậu ở cảnh giới nào vậy?” Diệp Huyên cười: “Thần Đạo Cảnh”. Nói xong hắn phóng khí tức của mình ra. Với thực lực của hắn hiện giờ, khống chế khí tức của mình là chuyện rất đơn giản. Thần Đạo! Sắc mặt Hình Linh trở nên hơi kỳ lạ, hiển nhiên là nàng ta không tin. Diệp Huyên chỉ cười chứ không nói thêm gì nữa. Mà lúc này trưởng lão lúc trước đã đến, ông ta còn dẫn theo một người phụ nữ xinh đẹp tới. Người phụ nữ xinh đẹp này trông chỉ khoảng ba mươi, dáng người trước lồi sau vểnh, thật sự rất đẹp! Đến người nghiêm túc như Diệp Huyên cũng không kìm được nhìn thêm vài lần. Người phụ nữ xinh đẹp đi tới nhìn Diệp Huyên, quan sát một lúc rồi bảo: “Cậu vừa đánh bại thần hồn kia?” Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”. Người phụ nữ xinh đẹp nói: “Từ ngày hôm nay cậu sẽ là học sinh của ta”. Diệp Huyên chớp mắt: “Học sinh của bà?" Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu cười: “Đúng thế”. Nói rồi một luồng khí thế mạnh mẽ chợt bộc phát ra từ cơ thể bà ta. Thần Tri Cảnh đỉnh cao.