Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 112

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 112“Chị dâu, chị dâu.” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.“Tốt!” Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Giang Văn Huy: “Bây giờ anh đã hiểu chưa, ăn bám cũng có thể ăn bám ra tương lai đó. Quỳ gối trước mặt một người vô dụng như tôi thì anh còn không bằng một thứ bỏ đi!”Sau đó, Bùi Nguyên Minh lười để ý tới Giang Văn Huy xoay người rời đi. Anh còn phải đi mua điện thoại di động nữa, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?Hạ Vân trùng Lâm Trung Tiến với cái nhìn đầy căm ghét, cũng không phí lời thêm câu nào mà nhanh chóng đi theo bước chân của Bùi Nguyên Minh.“Đưa tên nhóc này đi, đánh gãy một cái chân rồi ném vào trong bệnh viện!” Lâm Trung Tiến loạng choạng đứng lên, hét lớn.“Đừng! Đừng mà!” Giang Văn Huy hét lên.Về phần Triệu Lan Hương, lúc này không biết cô ta đã nhanh chân chạy đến nơi nào rồi, làm gì còn để ýđến Giang Văn Huy?Một lúc sau, ở cổng bệnh viện có một bóng người bị gãy chân được ném từ trong xe ra ngoài. Vẻ mặt của Giang Văn Huy dữ tợn, đưa tay nhìn trời: “Bùi Nguyên Minh! Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày mới có thể bám váy! Ông đây cũng có thể! Phải! Tao phải bám váy người phụ nữ quyền lực nhất, sau đó tao sẽ giết mày…”Sau khi măng xong, Giang Văn Huy không quan tâm đến vết thương ở chân, thay vào đó, anh ta run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại: “Dì Trân, tôi, tôi đã nghĩ thông rồi…” “Được rồi, vài ngày nữa em sẽ cử người đến đón.”Bên kia điện thoại, giọng của một người phụ nữ dường như ở độ tuổi năm mươi hay sáu mươi vang lên.“Được rồi, cảm ơn dì…”“Còn gọi là dì à?”“Không không không, cục cưng, em kêu thêm vài người đi, anh muốn xử lý một tên rác rưởi…” Khoé mắt của Giang Văn Huy run rẩy, nhưng anh ta không thể không ưỡn ngực thắng lưng mà mở miệng nói.“Hừ, anh đã nghĩ kỹ rồi à, vậy để em xem xem ai dám bắt nạt Văn Huy của em!” Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy lạnh lùng nghĩ: “Bùi Nguyên Minh, mày huỷ đi một chân của tao, tao nhất định sẽ huỷ cả hai chân của mày. Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao gọi một tiếng ông nội!”…Đường dành riêng cho người đi bộ, ở bên trong cửa hàng điện thoại di động. .Bùi Nguyên Minh đang xem vài chiếc điện thoại đời mới, được một lúc rồi nhưng anh vẫn chưa chọn được chiếc nào cho phù hợp.

Chương 112

“Chị dâu, chị dâu.” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.

“Tốt!” Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Giang Văn Huy: “Bây giờ anh đã hiểu chưa, ăn bám cũng có thể ăn bám ra tương lai đó. Quỳ gối trước mặt một người vô dụng như tôi thì anh còn không bằng một thứ bỏ đi!”

Sau đó, Bùi Nguyên Minh lười để ý tới Giang Văn Huy xoay người rời đi. Anh còn phải đi mua điện thoại di động nữa, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?

Hạ Vân trùng Lâm Trung Tiến với cái nhìn đầy căm ghét, cũng không phí lời thêm câu nào mà nhanh chóng đi theo bước chân của Bùi Nguyên Minh.

“Đưa tên nhóc này đi, đánh gãy một cái chân rồi ném vào trong bệnh viện!” Lâm Trung Tiến loạng choạng đứng lên, hét lớn.

“Đừng! Đừng mà!” Giang Văn Huy hét lên.

Về phần Triệu Lan Hương, lúc này không biết cô ta đã nhanh chân chạy đến nơi nào rồi, làm gì còn để ý

đến Giang Văn Huy?

Một lúc sau, ở cổng bệnh viện có một bóng người bị gãy chân được ném từ trong xe ra ngoài. Vẻ mặt của Giang Văn Huy dữ tợn, đưa tay nhìn trời: “Bùi Nguyên Minh! Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày mới có thể bám váy! Ông đây cũng có thể! Phải! Tao phải bám váy người phụ nữ quyền lực nhất, sau đó tao sẽ giết mày…”

Sau khi măng xong, Giang Văn Huy không quan tâm đến vết thương ở chân, thay vào đó, anh ta run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại: “Dì Trân, tôi, tôi đã nghĩ thông rồi…” “Được rồi, vài ngày nữa em sẽ cử người đến đón.”

Bên kia điện thoại, giọng của một người phụ nữ dường như ở độ tuổi năm mươi hay sáu mươi vang lên.

“Được rồi, cảm ơn dì…”

“Còn gọi là dì à?”

“Không không không, cục cưng, em kêu thêm vài người đi, anh muốn xử lý một tên rác rưởi…” Khoé mắt của Giang Văn Huy run rẩy, nhưng anh ta không thể không ưỡn ngực thắng lưng mà mở miệng nói.

“Hừ, anh đã nghĩ kỹ rồi à, vậy để em xem xem ai dám bắt nạt Văn Huy của em!” Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy lạnh lùng nghĩ: “Bùi Nguyên Minh, mày huỷ đi một chân của tao, tao nhất định sẽ huỷ cả hai chân của mày. Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao gọi một tiếng ông nội!”

Đường dành riêng cho người đi bộ, ở bên trong cửa hàng điện thoại di động. .

Bùi Nguyên Minh đang xem vài chiếc điện thoại đời mới, được một lúc rồi nhưng anh vẫn chưa chọn được chiếc nào cho phù hợp.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chương 112“Chị dâu, chị dâu.” Giang Văn Huy nghiến răng nghiến lợi.“Tốt!” Bùi Nguyên Minh ngồi xổm người xuống, đưa tay vỗ vỗ vào mặt Giang Văn Huy: “Bây giờ anh đã hiểu chưa, ăn bám cũng có thể ăn bám ra tương lai đó. Quỳ gối trước mặt một người vô dụng như tôi thì anh còn không bằng một thứ bỏ đi!”Sau đó, Bùi Nguyên Minh lười để ý tới Giang Văn Huy xoay người rời đi. Anh còn phải đi mua điện thoại di động nữa, sao có thể lãng phí thời gian ở đây được?Hạ Vân trùng Lâm Trung Tiến với cái nhìn đầy căm ghét, cũng không phí lời thêm câu nào mà nhanh chóng đi theo bước chân của Bùi Nguyên Minh.“Đưa tên nhóc này đi, đánh gãy một cái chân rồi ném vào trong bệnh viện!” Lâm Trung Tiến loạng choạng đứng lên, hét lớn.“Đừng! Đừng mà!” Giang Văn Huy hét lên.Về phần Triệu Lan Hương, lúc này không biết cô ta đã nhanh chân chạy đến nơi nào rồi, làm gì còn để ýđến Giang Văn Huy?Một lúc sau, ở cổng bệnh viện có một bóng người bị gãy chân được ném từ trong xe ra ngoài. Vẻ mặt của Giang Văn Huy dữ tợn, đưa tay nhìn trời: “Bùi Nguyên Minh! Đừng tưởng rằng chỉ có mình mày mới có thể bám váy! Ông đây cũng có thể! Phải! Tao phải bám váy người phụ nữ quyền lực nhất, sau đó tao sẽ giết mày…”Sau khi măng xong, Giang Văn Huy không quan tâm đến vết thương ở chân, thay vào đó, anh ta run rẩy lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại: “Dì Trân, tôi, tôi đã nghĩ thông rồi…” “Được rồi, vài ngày nữa em sẽ cử người đến đón.”Bên kia điện thoại, giọng của một người phụ nữ dường như ở độ tuổi năm mươi hay sáu mươi vang lên.“Được rồi, cảm ơn dì…”“Còn gọi là dì à?”“Không không không, cục cưng, em kêu thêm vài người đi, anh muốn xử lý một tên rác rưởi…” Khoé mắt của Giang Văn Huy run rẩy, nhưng anh ta không thể không ưỡn ngực thắng lưng mà mở miệng nói.“Hừ, anh đã nghĩ kỹ rồi à, vậy để em xem xem ai dám bắt nạt Văn Huy của em!” Cúp điện thoại xong, Giang Văn Huy lạnh lùng nghĩ: “Bùi Nguyên Minh, mày huỷ đi một chân của tao, tao nhất định sẽ huỷ cả hai chân của mày. Tao muốn mày quỳ xuống trước mặt tao gọi một tiếng ông nội!”…Đường dành riêng cho người đi bộ, ở bên trong cửa hàng điện thoại di động. .Bùi Nguyên Minh đang xem vài chiếc điện thoại đời mới, được một lúc rồi nhưng anh vẫn chưa chọn được chiếc nào cho phù hợp.

Chương 112