Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10689

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Vân Khởi hồ hởi hỏi: “Diệp thổ phỉ, sao tự dưng ngươi quay về thế?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhớ các ngươi đó! Nên quay lại thăm!”  Mặc Vân Khởi cười ha hả: “Còn khướt ta mới tin! Nào, vào thư viện thôi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Mặc Vân Khởi dẫn Diệp Huyên vào nội viện, họ vừa bước vào liền nhìn thấy Bắc Trạch và Kỷ An Chi. Nhìn thấy Diệp Huyên, Bắc Trạch cười ha hả, sau đó đi tới ôm chặt lấy Diệp Huyên.  Kỷ An Chi liếc Diệp Huyên một cái, im lặng tiếp tục gặm đùi gà nhẫy mỡ trong tay.  Diệp Huyên nhìn về phía Kỷ An Chi, cười gọi: “An Chi!”  Kỷ An Chi gật nhẹ đầu.  Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi: “Ta giao nhóc này lại cho hai người đó!”  Mặc Vân Khởi nhìn sang Diệp Vũ, cười nói: “Nhóc đi theo ta!”  Diệp Vũ đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”  Diệp Huyên mỉm cười: “Chắc chắn!”  Nói rồi hắn mở bàn tay, một sợi kiếm ý từ bên trong bay ra rồi chui vào trong cơ thể Diệp Vũ.  Diệp Huyên ngồi xổm trước mặt Diệp Vũ, chân thành nói: “Nếu nhóc muốn chấn hưng Diệp tộc thì phải cố gắng vào, biết chưa?”  Diệp Vũ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”  Diệp Huyên cười nói: “Ta tin nhóc!”  Diệp Vũ nhìn Diệp Huyên giây lát, sau đó quay người đi theo Mặc Vân Khởi và Bắc Trạch.  Nơi này chỉ còn này Diệp Huyên và Kỷ An Chi.  Diệp Huyên đi tới trước mặt Kỷ An Chi, giơ tay lau sạch chỗ mỡ dây ra khóe miệng nàng ta, cười nói: “Đi dạo một lát với ta nhé!”  Nói rồi, hắn liền kéo tay Kỷ An Chi.  Kỷ An Chi cũng không chống cự.  Diệp Huyên kéo Kỷ An Chi đi về phía sau núi. Dọc đường đi, hắn quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi: “Mấy năm qua cô vẫn ổn chứ?”  Kỷ An Chi gật đầu.  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có muốn đi cùng ta không?”  Kỷ An Chi im lặng một lúc lâu mới lắc đầu đáp: “Ta ở lại đây chờ ngươi!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nếu ta không về nữa thì sao?”  Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên: “Thì cứ chờ thôi!”  Diệp Huyên im lặng hồi lâu, mãi sau mới ôm Kỷ An Chi vào lòng.  Mặt trời ngả về phía Tây, cả hai cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy.  Diệp Huyên chỉ quay lại gặp bạn bè chứ không công khai rộng rãi, sau khi gặp được nhóm Kỷ An Chi, hắn liền đi tới hoàng cung của Thác Bạt Ngạn.  Tất nhiên hắn không quên người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời này của mình.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Vân Khởi hồ hởi hỏi: “Diệp thổ phỉ, sao tự dưng ngươi quay về thế?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhớ các ngươi đó! Nên quay lại thăm!”  Mặc Vân Khởi cười ha hả: “Còn khướt ta mới tin! Nào, vào thư viện thôi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Mặc Vân Khởi dẫn Diệp Huyên vào nội viện, họ vừa bước vào liền nhìn thấy Bắc Trạch và Kỷ An Chi. Nhìn thấy Diệp Huyên, Bắc Trạch cười ha hả, sau đó đi tới ôm chặt lấy Diệp Huyên.  Kỷ An Chi liếc Diệp Huyên một cái, im lặng tiếp tục gặm đùi gà nhẫy mỡ trong tay.  Diệp Huyên nhìn về phía Kỷ An Chi, cười gọi: “An Chi!”  Kỷ An Chi gật nhẹ đầu.  Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi: “Ta giao nhóc này lại cho hai người đó!”  Mặc Vân Khởi nhìn sang Diệp Vũ, cười nói: “Nhóc đi theo ta!”  Diệp Vũ đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”  Diệp Huyên mỉm cười: “Chắc chắn!”  Nói rồi hắn mở bàn tay, một sợi kiếm ý từ bên trong bay ra rồi chui vào trong cơ thể Diệp Vũ.  Diệp Huyên ngồi xổm trước mặt Diệp Vũ, chân thành nói: “Nếu nhóc muốn chấn hưng Diệp tộc thì phải cố gắng vào, biết chưa?”  Diệp Vũ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”  Diệp Huyên cười nói: “Ta tin nhóc!”  Diệp Vũ nhìn Diệp Huyên giây lát, sau đó quay người đi theo Mặc Vân Khởi và Bắc Trạch.  Nơi này chỉ còn này Diệp Huyên và Kỷ An Chi.  Diệp Huyên đi tới trước mặt Kỷ An Chi, giơ tay lau sạch chỗ mỡ dây ra khóe miệng nàng ta, cười nói: “Đi dạo một lát với ta nhé!”  Nói rồi, hắn liền kéo tay Kỷ An Chi.  Kỷ An Chi cũng không chống cự.  Diệp Huyên kéo Kỷ An Chi đi về phía sau núi. Dọc đường đi, hắn quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi: “Mấy năm qua cô vẫn ổn chứ?”  Kỷ An Chi gật đầu.  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có muốn đi cùng ta không?”  Kỷ An Chi im lặng một lúc lâu mới lắc đầu đáp: “Ta ở lại đây chờ ngươi!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nếu ta không về nữa thì sao?”  Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên: “Thì cứ chờ thôi!”  Diệp Huyên im lặng hồi lâu, mãi sau mới ôm Kỷ An Chi vào lòng.  Mặt trời ngả về phía Tây, cả hai cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy.  Diệp Huyên chỉ quay lại gặp bạn bè chứ không công khai rộng rãi, sau khi gặp được nhóm Kỷ An Chi, hắn liền đi tới hoàng cung của Thác Bạt Ngạn.  Tất nhiên hắn không quên người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời này của mình.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc Vân Khởi hồ hởi hỏi: “Diệp thổ phỉ, sao tự dưng ngươi quay về thế?”  Diệp Huyên cười đáp: “Nhớ các ngươi đó! Nên quay lại thăm!”  Mặc Vân Khởi cười ha hả: “Còn khướt ta mới tin! Nào, vào thư viện thôi!”  Diệp Huyên gật đầu.  Mặc Vân Khởi dẫn Diệp Huyên vào nội viện, họ vừa bước vào liền nhìn thấy Bắc Trạch và Kỷ An Chi. Nhìn thấy Diệp Huyên, Bắc Trạch cười ha hả, sau đó đi tới ôm chặt lấy Diệp Huyên.  Kỷ An Chi liếc Diệp Huyên một cái, im lặng tiếp tục gặm đùi gà nhẫy mỡ trong tay.  Diệp Huyên nhìn về phía Kỷ An Chi, cười gọi: “An Chi!”  Kỷ An Chi gật nhẹ đầu.  Diệp Huyên nhìn Mặc Vân Khởi: “Ta giao nhóc này lại cho hai người đó!”  Mặc Vân Khởi nhìn sang Diệp Vũ, cười nói: “Nhóc đi theo ta!”  Diệp Vũ đột nhiên nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Chúng ta còn gặp lại chứ?”  Diệp Huyên mỉm cười: “Chắc chắn!”  Nói rồi hắn mở bàn tay, một sợi kiếm ý từ bên trong bay ra rồi chui vào trong cơ thể Diệp Vũ.  Diệp Huyên ngồi xổm trước mặt Diệp Vũ, chân thành nói: “Nếu nhóc muốn chấn hưng Diệp tộc thì phải cố gắng vào, biết chưa?”  Diệp Vũ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”  Diệp Huyên cười nói: “Ta tin nhóc!”  Diệp Vũ nhìn Diệp Huyên giây lát, sau đó quay người đi theo Mặc Vân Khởi và Bắc Trạch.  Nơi này chỉ còn này Diệp Huyên và Kỷ An Chi.  Diệp Huyên đi tới trước mặt Kỷ An Chi, giơ tay lau sạch chỗ mỡ dây ra khóe miệng nàng ta, cười nói: “Đi dạo một lát với ta nhé!”  Nói rồi, hắn liền kéo tay Kỷ An Chi.  Kỷ An Chi cũng không chống cự.  Diệp Huyên kéo Kỷ An Chi đi về phía sau núi. Dọc đường đi, hắn quay đầu nhìn nàng ta, cười hỏi: “Mấy năm qua cô vẫn ổn chứ?”  Kỷ An Chi gật đầu.  Diệp Huyên trầm giọng hỏi: “Có muốn đi cùng ta không?”  Kỷ An Chi im lặng một lúc lâu mới lắc đầu đáp: “Ta ở lại đây chờ ngươi!”  Diệp Huyên đột nhiên nói: “Nếu ta không về nữa thì sao?”  Kỷ An Chi nhìn Diệp Huyên: “Thì cứ chờ thôi!”  Diệp Huyên im lặng hồi lâu, mãi sau mới ôm Kỷ An Chi vào lòng.  Mặt trời ngả về phía Tây, cả hai cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy.  Diệp Huyên chỉ quay lại gặp bạn bè chứ không công khai rộng rãi, sau khi gặp được nhóm Kỷ An Chi, hắn liền đi tới hoàng cung của Thác Bạt Ngạn.  Tất nhiên hắn không quên người phụ nữ đầu tiên trong cuộc đời này của mình.  

Chương 10689