Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10793
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bỗng có một giọng nói dữ dằn vang lên từ dưới đài: “Nàng là con gái của Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên chúng ta! Nếu ngươi dám giết...” Diệp Huyên bất thình lình xoay người tung đấm. Ầm! Quyền ấn lập tức xố sổ lão già vừa lên tiếng. Ai nấy đều kinh hồn bạt vía, cuống quít thối lui. Diệp Huyên quay lại nói với Thu Lam: “Không ngờ Nhân Gian Cảnh chỉ có nhiêu đó”. Mọi người: “...” Diệp Huyên đang có chút không thể hiểu được. Không ngờ Nhân Gian Cảnh lại yếu đến thế này, hay đúng hơn là, hắn không ngờ bản thân lại mạnh đến thế! Trước đó, sở dĩ hắn thấy mình yếu là vì kẻ địch của hắn. Đó là những ai? Cổ? Vô Biên Chủ? Chủ nhân bút Đại đạo? Đứng trước ba người này, đương nhiên là phải yếu rồi! Trước đó cũng do hắn nữa, chẳng biết sao cứ ngu ngốc đi so sánh mình với ba người kia, không phải tự ngược đãi thì là cái gì chứ? Hắn đáng lẽ phải đi so với người cùng cấp kìa! Nghĩ đến đây, Diệp Huyên buông tiếng thở dài. Sao trước kia mình sống mệt mỏi vậy trời? Tại mình ngu quá! Nhưng bây giờ hắn đã mở ra một cánh cửa mới rồi! Đúng lúc này, Thu Lam ngẩng đầu lên, gằn giọng rít ra: “Ngươi dám hạ nhục ta?!" Diệp Huyên thu hồi dòng suy nghĩ, hỏi lại: “Cô có tư cách gì để ta hạ nhục sao?" Thu Lam vừa toan mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức kh ủng bố từ xa ập đến! Người đứng dưới đài tỷ võ rối rít lui lại. Một khắc sau, một ông lão mặc khôi giáp xuất hiện ở dưới. Lập tức có người kêu lên: “Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên! Thu Nguyên!" Thu Nguyên! Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên, cai quản tám phần binh mã của đất nước, có thể nói là vị trí dưới một người trên vạn người! Người này cũng đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh. Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Thả con bé ra”. Giọng nói không cho phép bất cứ ai làm trái lại. Ai nấy đều quay đầu nhìn Diệp Huyên, thấy hắn nhếch mép: “Ông bảo thả thì ta sẽ thả à?" Thu Nguyên: “Nàng có mệnh hệ gì, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận cả đời”. Diệp Huyên bất thình lình vung chân. Ầm! Thủ cấp Thu Lam bị đá văng, sau đó là một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến dập nát linh hồn nàng ta. Xóa sổ hoàn toàn! Hắn chỉnh trang lại y phục, nhìn Thu Nguyên: “Đế quốc Nguyên ở đâu? Chỉ ta xem”. Tiểu Bút: “...” Tiểu Tháp thở dài: “Ta phục Tiểu chủ sát đất luôn! Mạnh thì không mạnh nhưng được cái hay ra vẻ, mà còn ra vẻ y như thật...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bỗng có một giọng nói dữ dằn vang lên từ dưới đài: “Nàng là con gái của Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên chúng ta! Nếu ngươi dám giết...” Diệp Huyên bất thình lình xoay người tung đấm. Ầm! Quyền ấn lập tức xố sổ lão già vừa lên tiếng. Ai nấy đều kinh hồn bạt vía, cuống quít thối lui. Diệp Huyên quay lại nói với Thu Lam: “Không ngờ Nhân Gian Cảnh chỉ có nhiêu đó”. Mọi người: “...” Diệp Huyên đang có chút không thể hiểu được. Không ngờ Nhân Gian Cảnh lại yếu đến thế này, hay đúng hơn là, hắn không ngờ bản thân lại mạnh đến thế! Trước đó, sở dĩ hắn thấy mình yếu là vì kẻ địch của hắn. Đó là những ai? Cổ? Vô Biên Chủ? Chủ nhân bút Đại đạo? Đứng trước ba người này, đương nhiên là phải yếu rồi! Trước đó cũng do hắn nữa, chẳng biết sao cứ ngu ngốc đi so sánh mình với ba người kia, không phải tự ngược đãi thì là cái gì chứ? Hắn đáng lẽ phải đi so với người cùng cấp kìa! Nghĩ đến đây, Diệp Huyên buông tiếng thở dài. Sao trước kia mình sống mệt mỏi vậy trời? Tại mình ngu quá! Nhưng bây giờ hắn đã mở ra một cánh cửa mới rồi! Đúng lúc này, Thu Lam ngẩng đầu lên, gằn giọng rít ra: “Ngươi dám hạ nhục ta?!" Diệp Huyên thu hồi dòng suy nghĩ, hỏi lại: “Cô có tư cách gì để ta hạ nhục sao?" Thu Lam vừa toan mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức kh ủng bố từ xa ập đến! Người đứng dưới đài tỷ võ rối rít lui lại. Một khắc sau, một ông lão mặc khôi giáp xuất hiện ở dưới. Lập tức có người kêu lên: “Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên! Thu Nguyên!" Thu Nguyên! Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên, cai quản tám phần binh mã của đất nước, có thể nói là vị trí dưới một người trên vạn người! Người này cũng đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh. Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Thả con bé ra”. Giọng nói không cho phép bất cứ ai làm trái lại. Ai nấy đều quay đầu nhìn Diệp Huyên, thấy hắn nhếch mép: “Ông bảo thả thì ta sẽ thả à?" Thu Nguyên: “Nàng có mệnh hệ gì, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận cả đời”. Diệp Huyên bất thình lình vung chân. Ầm! Thủ cấp Thu Lam bị đá văng, sau đó là một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến dập nát linh hồn nàng ta. Xóa sổ hoàn toàn! Hắn chỉnh trang lại y phục, nhìn Thu Nguyên: “Đế quốc Nguyên ở đâu? Chỉ ta xem”. Tiểu Bút: “...” Tiểu Tháp thở dài: “Ta phục Tiểu chủ sát đất luôn! Mạnh thì không mạnh nhưng được cái hay ra vẻ, mà còn ra vẻ y như thật...”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bỗng có một giọng nói dữ dằn vang lên từ dưới đài: “Nàng là con gái của Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên chúng ta! Nếu ngươi dám giết...” Diệp Huyên bất thình lình xoay người tung đấm. Ầm! Quyền ấn lập tức xố sổ lão già vừa lên tiếng. Ai nấy đều kinh hồn bạt vía, cuống quít thối lui. Diệp Huyên quay lại nói với Thu Lam: “Không ngờ Nhân Gian Cảnh chỉ có nhiêu đó”. Mọi người: “...” Diệp Huyên đang có chút không thể hiểu được. Không ngờ Nhân Gian Cảnh lại yếu đến thế này, hay đúng hơn là, hắn không ngờ bản thân lại mạnh đến thế! Trước đó, sở dĩ hắn thấy mình yếu là vì kẻ địch của hắn. Đó là những ai? Cổ? Vô Biên Chủ? Chủ nhân bút Đại đạo? Đứng trước ba người này, đương nhiên là phải yếu rồi! Trước đó cũng do hắn nữa, chẳng biết sao cứ ngu ngốc đi so sánh mình với ba người kia, không phải tự ngược đãi thì là cái gì chứ? Hắn đáng lẽ phải đi so với người cùng cấp kìa! Nghĩ đến đây, Diệp Huyên buông tiếng thở dài. Sao trước kia mình sống mệt mỏi vậy trời? Tại mình ngu quá! Nhưng bây giờ hắn đã mở ra một cánh cửa mới rồi! Đúng lúc này, Thu Lam ngẩng đầu lên, gằn giọng rít ra: “Ngươi dám hạ nhục ta?!" Diệp Huyên thu hồi dòng suy nghĩ, hỏi lại: “Cô có tư cách gì để ta hạ nhục sao?" Thu Lam vừa toan mở miệng thì cảm nhận được một luồng khí tức kh ủng bố từ xa ập đến! Người đứng dưới đài tỷ võ rối rít lui lại. Một khắc sau, một ông lão mặc khôi giáp xuất hiện ở dưới. Lập tức có người kêu lên: “Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên! Thu Nguyên!" Thu Nguyên! Đại nguyên soái Đế quốc Nguyên, cai quản tám phần binh mã của đất nước, có thể nói là vị trí dưới một người trên vạn người! Người này cũng đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh. Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Thả con bé ra”. Giọng nói không cho phép bất cứ ai làm trái lại. Ai nấy đều quay đầu nhìn Diệp Huyên, thấy hắn nhếch mép: “Ông bảo thả thì ta sẽ thả à?" Thu Nguyên: “Nàng có mệnh hệ gì, ta bảo đảm ngươi sẽ hối hận cả đời”. Diệp Huyên bất thình lình vung chân. Ầm! Thủ cấp Thu Lam bị đá văng, sau đó là một luồng sức mạnh khủng khiếp ập đến dập nát linh hồn nàng ta. Xóa sổ hoàn toàn! Hắn chỉnh trang lại y phục, nhìn Thu Nguyên: “Đế quốc Nguyên ở đâu? Chỉ ta xem”. Tiểu Bút: “...” Tiểu Tháp thở dài: “Ta phục Tiểu chủ sát đất luôn! Mạnh thì không mạnh nhưng được cái hay ra vẻ, mà còn ra vẻ y như thật...”