Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10800

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên: “Vậy thì cứ thêm đi!"  Thu Nguyên: “Ngươi dám bước xuống không?"  Quy định của Hoang Cổ Thành còn ở đó, ông ta không dám tùy tiện vi phạm.  Bằng không sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai siêu thế lực!  Diệp Huyên cười: “Ông định ỷ thế hiếp người à?"  Thu Nguyên: “Hay ngươi định đứng cả đời trên đó?"  Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi, cười nói: “Ta nhớ ta không có thù oán gì với Đế quốc Nguyên mà nhỉ?"  Thu Nguyên lãnh đạm đáp: “Không phải đã có rồi sao?”  Diệp Huyên bật cười: “Cũng phải”.  Sau đó từng bước đi xuống đài tỷ võ.  Đôi mắt Thu Nguyên nheo lại, hai tay siết chặt.  Những người khác cũng nín thở quan sát. Diệp Huyên thật sự sẽ xuống đài sao?  Thu Nguyên đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh đấy chứ không đùa đâu!  Hơn nữa ông ta còn là Đại nguyên soái từng ra sa trường, khả năng chiến đấu tuyệt đối hơn xa cường giả cùng cấp!  Đương lúc Diệp Huyên sắp sửa bước khỏi đài tỷ võ, hắn chợt khựng lại rồi nhăn nhở cười với Thu Nguyên: “Ta không xuống đấy, cho ông tức chơi!"  Sau đó lại đi lên đài.  Mọi người: “...”  Thu Nguyên nhìn theo chòng chọc, tuy sắc mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt đã lạnh như hầm băng.  Mọi người đều cảm nhận được sát ý tỏa ra từ ông ta!  Diệp Huyên chỉ bình thản ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.  Bỗng Thu Nguyên quay sang cô gái váy tím đứng ở xa: “Tử Quân!"  Nàng ta lắc đầu.  Tuyệt đối không thể phá bỏ quy định chỉ vì Đế quốc Nguyên, bằng không thể diện của Hoang Cổ Thành chẳng phải sẽ bị vứt xuống cống sao?  Ân tình này, nàng ta không thể cho!  Chỉ nghe Thu Nguyên nói: “Ta được biết, cứ mỗi một đoạn thời gian, đài tỷ võ này cần được bảo trì...”  Lời này khiến Tử Quân cau mày.  Ông ta nói đúng. Đài tỷ võ cứ cách một khoảng thời gian thì cần được bảo trì, cũng chính là củng cố lại kết giới, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc!  Thu Nguyên: “Nếu Tử Quân bằng lòng giúp đỡ, lão phu nguyện khắc ghi ân tình nào vào đáy lòng!"  Sau đó, một chiếc nhẫn chứa đồ đã xuất hiện trên tay Tử Quân.  Bên trong là tầm mười mấy triệu Cổ Tinh!  Sau một hồi im lặng, nàng ta cất tiếng: “Bảo trì kết giới!"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên: “Vậy thì cứ thêm đi!"  Thu Nguyên: “Ngươi dám bước xuống không?"  Quy định của Hoang Cổ Thành còn ở đó, ông ta không dám tùy tiện vi phạm.  Bằng không sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai siêu thế lực!  Diệp Huyên cười: “Ông định ỷ thế hiếp người à?"  Thu Nguyên: “Hay ngươi định đứng cả đời trên đó?"  Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi, cười nói: “Ta nhớ ta không có thù oán gì với Đế quốc Nguyên mà nhỉ?"  Thu Nguyên lãnh đạm đáp: “Không phải đã có rồi sao?”  Diệp Huyên bật cười: “Cũng phải”.  Sau đó từng bước đi xuống đài tỷ võ.  Đôi mắt Thu Nguyên nheo lại, hai tay siết chặt.  Những người khác cũng nín thở quan sát. Diệp Huyên thật sự sẽ xuống đài sao?  Thu Nguyên đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh đấy chứ không đùa đâu!  Hơn nữa ông ta còn là Đại nguyên soái từng ra sa trường, khả năng chiến đấu tuyệt đối hơn xa cường giả cùng cấp!  Đương lúc Diệp Huyên sắp sửa bước khỏi đài tỷ võ, hắn chợt khựng lại rồi nhăn nhở cười với Thu Nguyên: “Ta không xuống đấy, cho ông tức chơi!"  Sau đó lại đi lên đài.  Mọi người: “...”  Thu Nguyên nhìn theo chòng chọc, tuy sắc mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt đã lạnh như hầm băng.  Mọi người đều cảm nhận được sát ý tỏa ra từ ông ta!  Diệp Huyên chỉ bình thản ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.  Bỗng Thu Nguyên quay sang cô gái váy tím đứng ở xa: “Tử Quân!"  Nàng ta lắc đầu.  Tuyệt đối không thể phá bỏ quy định chỉ vì Đế quốc Nguyên, bằng không thể diện của Hoang Cổ Thành chẳng phải sẽ bị vứt xuống cống sao?  Ân tình này, nàng ta không thể cho!  Chỉ nghe Thu Nguyên nói: “Ta được biết, cứ mỗi một đoạn thời gian, đài tỷ võ này cần được bảo trì...”  Lời này khiến Tử Quân cau mày.  Ông ta nói đúng. Đài tỷ võ cứ cách một khoảng thời gian thì cần được bảo trì, cũng chính là củng cố lại kết giới, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc!  Thu Nguyên: “Nếu Tử Quân bằng lòng giúp đỡ, lão phu nguyện khắc ghi ân tình nào vào đáy lòng!"  Sau đó, một chiếc nhẫn chứa đồ đã xuất hiện trên tay Tử Quân.  Bên trong là tầm mười mấy triệu Cổ Tinh!  Sau một hồi im lặng, nàng ta cất tiếng: “Bảo trì kết giới!"  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên: “Vậy thì cứ thêm đi!"  Thu Nguyên: “Ngươi dám bước xuống không?"  Quy định của Hoang Cổ Thành còn ở đó, ông ta không dám tùy tiện vi phạm.  Bằng không sẽ dẫn đến chiến tranh giữa hai siêu thế lực!  Diệp Huyên cười: “Ông định ỷ thế hiếp người à?"  Thu Nguyên: “Hay ngươi định đứng cả đời trên đó?"  Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi, cười nói: “Ta nhớ ta không có thù oán gì với Đế quốc Nguyên mà nhỉ?"  Thu Nguyên lãnh đạm đáp: “Không phải đã có rồi sao?”  Diệp Huyên bật cười: “Cũng phải”.  Sau đó từng bước đi xuống đài tỷ võ.  Đôi mắt Thu Nguyên nheo lại, hai tay siết chặt.  Những người khác cũng nín thở quan sát. Diệp Huyên thật sự sẽ xuống đài sao?  Thu Nguyên đã đến Tiểu Trật Tự Cảnh đấy chứ không đùa đâu!  Hơn nữa ông ta còn là Đại nguyên soái từng ra sa trường, khả năng chiến đấu tuyệt đối hơn xa cường giả cùng cấp!  Đương lúc Diệp Huyên sắp sửa bước khỏi đài tỷ võ, hắn chợt khựng lại rồi nhăn nhở cười với Thu Nguyên: “Ta không xuống đấy, cho ông tức chơi!"  Sau đó lại đi lên đài.  Mọi người: “...”  Thu Nguyên nhìn theo chòng chọc, tuy sắc mặt vẫn bình thản nhưng ánh mắt đã lạnh như hầm băng.  Mọi người đều cảm nhận được sát ý tỏa ra từ ông ta!  Diệp Huyên chỉ bình thản ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.  Bỗng Thu Nguyên quay sang cô gái váy tím đứng ở xa: “Tử Quân!"  Nàng ta lắc đầu.  Tuyệt đối không thể phá bỏ quy định chỉ vì Đế quốc Nguyên, bằng không thể diện của Hoang Cổ Thành chẳng phải sẽ bị vứt xuống cống sao?  Ân tình này, nàng ta không thể cho!  Chỉ nghe Thu Nguyên nói: “Ta được biết, cứ mỗi một đoạn thời gian, đài tỷ võ này cần được bảo trì...”  Lời này khiến Tử Quân cau mày.  Ông ta nói đúng. Đài tỷ võ cứ cách một khoảng thời gian thì cần được bảo trì, cũng chính là củng cố lại kết giới, nhưng bây giờ thì chưa phải lúc!  Thu Nguyên: “Nếu Tử Quân bằng lòng giúp đỡ, lão phu nguyện khắc ghi ân tình nào vào đáy lòng!"  Sau đó, một chiếc nhẫn chứa đồ đã xuất hiện trên tay Tử Quân.  Bên trong là tầm mười mấy triệu Cổ Tinh!  Sau một hồi im lặng, nàng ta cất tiếng: “Bảo trì kết giới!"  

Chương 10800