Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10805

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến Tố Nữ cũng không thể làm gì được Diệp Huyên thì sao thiên tài yên nghiệt của Đế quốc Nguyên có thể giết được hắn?  Có thể nói, người duy nhất trong thế hệ trẻ có thể giết được Diệp Huyên chỉ có người đứng đầu bảng.  Tiếc là hắn ta không lộ diện!  Diệp Huyên đột nhiên nổi nóng: “Sao ông không nói gì? Sao, Đế quốc Nguyên của ông hết người rồi à?”  Mọi người: “…”  Nét mặt Thu Nguyên khó coi cùng cực.  Diệp Huyên chỉ vào Thu Nguyên tức giận mắng: “Lại đây, gọi thế hệ trẻ của Đế quốc Nguyên các ông tới đây”.  Thu Nguyên gằn giọng: “Ngươi có dám xuống không?”  Diệp Huyên cười: “Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ à? Không có cửa đâu”.  Nói xong hắn khoanh chân ngồi xuống.  Thu Nguyên suýt thì tức nổ phổi.  Trên đài tỉ thí, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại.  Thực ra hắn cũng muốn đánh với Tiểu Trật Tự Cảnh, nhưng hắn biết có thể Thu Nguyên sẽ không đánh một chọi một với hắn, chắc chắn đối phương sẽ lựa chọn đánh hội đồng.  Nghĩ đến việc bị đánh hội đồng, Diệp Huyên bèn lắc đầu.  Không cậy mạnh vẫn hơn!  Thô tục một chút!  Thấy Diệp Huyên không xuống, Thu Nguyên vừa giận vừa lo, dường như nghĩ đến gì, ông ta nhìn Tử Quân bên cạnh, Tử Quân lập tức nói ngay: “Ta đã mù rồi”.  Nói xong nàng ta quay người bỏ đi.  Nàng ta quyết định không quan tâm nữa.  Thấy Tử Quân rời đi, ban đầu Thu Nguyên hơi giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết. Tử Quân không quan tâm nữa có nghĩa là bây giờ không còn ai bảo vệ trật tự của nơi này nữa.  Mà lúc này Diệp Huyên lại đột nhiên nói: “Tử Quân cô nương, nếu cô để ông già này ra tay, vậy thì ta nói cho cô biết từ hôm nay trở đi ngày nào ta cũng sẽ bảo Cổ cô nương lên đài tỉ thí quậy phá một lượt”.  Biểu cảm của Tử Quân cứng đờ.  Diệp Huyên lại nói: “Người khác có thể phá vỡ quy tắc thì sao ta phải tuân thủ quy tắc? Cô thấy sao?”  Tử Quân dừng bước, quay lại nhìn Thu Nguyên: “Thu Nguyên nguyên soái, không được phá vỡ quy tắc”.  Nếu nàng ta cho phép Thu Nguyên phá vỡ quy tắc thì với tính của Diệp Huyên chắc chắn hắn sẽ bảo Cổ kia ngày ngày tới gây rối.  Đến lúc đó, bảng Cổ Võ sẽ hoàn toàn bị xoá bỏ.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến Tố Nữ cũng không thể làm gì được Diệp Huyên thì sao thiên tài yên nghiệt của Đế quốc Nguyên có thể giết được hắn?  Có thể nói, người duy nhất trong thế hệ trẻ có thể giết được Diệp Huyên chỉ có người đứng đầu bảng.  Tiếc là hắn ta không lộ diện!  Diệp Huyên đột nhiên nổi nóng: “Sao ông không nói gì? Sao, Đế quốc Nguyên của ông hết người rồi à?”  Mọi người: “…”  Nét mặt Thu Nguyên khó coi cùng cực.  Diệp Huyên chỉ vào Thu Nguyên tức giận mắng: “Lại đây, gọi thế hệ trẻ của Đế quốc Nguyên các ông tới đây”.  Thu Nguyên gằn giọng: “Ngươi có dám xuống không?”  Diệp Huyên cười: “Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ à? Không có cửa đâu”.  Nói xong hắn khoanh chân ngồi xuống.  Thu Nguyên suýt thì tức nổ phổi.  Trên đài tỉ thí, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại.  Thực ra hắn cũng muốn đánh với Tiểu Trật Tự Cảnh, nhưng hắn biết có thể Thu Nguyên sẽ không đánh một chọi một với hắn, chắc chắn đối phương sẽ lựa chọn đánh hội đồng.  Nghĩ đến việc bị đánh hội đồng, Diệp Huyên bèn lắc đầu.  Không cậy mạnh vẫn hơn!  Thô tục một chút!  Thấy Diệp Huyên không xuống, Thu Nguyên vừa giận vừa lo, dường như nghĩ đến gì, ông ta nhìn Tử Quân bên cạnh, Tử Quân lập tức nói ngay: “Ta đã mù rồi”.  Nói xong nàng ta quay người bỏ đi.  Nàng ta quyết định không quan tâm nữa.  Thấy Tử Quân rời đi, ban đầu Thu Nguyên hơi giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết. Tử Quân không quan tâm nữa có nghĩa là bây giờ không còn ai bảo vệ trật tự của nơi này nữa.  Mà lúc này Diệp Huyên lại đột nhiên nói: “Tử Quân cô nương, nếu cô để ông già này ra tay, vậy thì ta nói cho cô biết từ hôm nay trở đi ngày nào ta cũng sẽ bảo Cổ cô nương lên đài tỉ thí quậy phá một lượt”.  Biểu cảm của Tử Quân cứng đờ.  Diệp Huyên lại nói: “Người khác có thể phá vỡ quy tắc thì sao ta phải tuân thủ quy tắc? Cô thấy sao?”  Tử Quân dừng bước, quay lại nhìn Thu Nguyên: “Thu Nguyên nguyên soái, không được phá vỡ quy tắc”.  Nếu nàng ta cho phép Thu Nguyên phá vỡ quy tắc thì với tính của Diệp Huyên chắc chắn hắn sẽ bảo Cổ kia ngày ngày tới gây rối.  Đến lúc đó, bảng Cổ Võ sẽ hoàn toàn bị xoá bỏ.  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đến Tố Nữ cũng không thể làm gì được Diệp Huyên thì sao thiên tài yên nghiệt của Đế quốc Nguyên có thể giết được hắn?  Có thể nói, người duy nhất trong thế hệ trẻ có thể giết được Diệp Huyên chỉ có người đứng đầu bảng.  Tiếc là hắn ta không lộ diện!  Diệp Huyên đột nhiên nổi nóng: “Sao ông không nói gì? Sao, Đế quốc Nguyên của ông hết người rồi à?”  Mọi người: “…”  Nét mặt Thu Nguyên khó coi cùng cực.  Diệp Huyên chỉ vào Thu Nguyên tức giận mắng: “Lại đây, gọi thế hệ trẻ của Đế quốc Nguyên các ông tới đây”.  Thu Nguyên gằn giọng: “Ngươi có dám xuống không?”  Diệp Huyên cười: “Muốn ỷ lớn hiếp nhỏ à? Không có cửa đâu”.  Nói xong hắn khoanh chân ngồi xuống.  Thu Nguyên suýt thì tức nổ phổi.  Trên đài tỉ thí, Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại.  Thực ra hắn cũng muốn đánh với Tiểu Trật Tự Cảnh, nhưng hắn biết có thể Thu Nguyên sẽ không đánh một chọi một với hắn, chắc chắn đối phương sẽ lựa chọn đánh hội đồng.  Nghĩ đến việc bị đánh hội đồng, Diệp Huyên bèn lắc đầu.  Không cậy mạnh vẫn hơn!  Thô tục một chút!  Thấy Diệp Huyên không xuống, Thu Nguyên vừa giận vừa lo, dường như nghĩ đến gì, ông ta nhìn Tử Quân bên cạnh, Tử Quân lập tức nói ngay: “Ta đã mù rồi”.  Nói xong nàng ta quay người bỏ đi.  Nàng ta quyết định không quan tâm nữa.  Thấy Tử Quân rời đi, ban đầu Thu Nguyên hơi giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết. Tử Quân không quan tâm nữa có nghĩa là bây giờ không còn ai bảo vệ trật tự của nơi này nữa.  Mà lúc này Diệp Huyên lại đột nhiên nói: “Tử Quân cô nương, nếu cô để ông già này ra tay, vậy thì ta nói cho cô biết từ hôm nay trở đi ngày nào ta cũng sẽ bảo Cổ cô nương lên đài tỉ thí quậy phá một lượt”.  Biểu cảm của Tử Quân cứng đờ.  Diệp Huyên lại nói: “Người khác có thể phá vỡ quy tắc thì sao ta phải tuân thủ quy tắc? Cô thấy sao?”  Tử Quân dừng bước, quay lại nhìn Thu Nguyên: “Thu Nguyên nguyên soái, không được phá vỡ quy tắc”.  Nếu nàng ta cho phép Thu Nguyên phá vỡ quy tắc thì với tính của Diệp Huyên chắc chắn hắn sẽ bảo Cổ kia ngày ngày tới gây rối.  Đến lúc đó, bảng Cổ Võ sẽ hoàn toàn bị xoá bỏ.  

Chương 10805