Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 10874

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà Diệp Huyên vẫn không dừng lại, sau khi người đàn ông yêu thú kia rơi xuống vực sâu, hắn lập tức lao xuống, trong vực sâu có vô số tia chớp loé lên, vực sâu cũng không ngừng mở rộng.  Vân Kỳ đứng trên không trung, nàng ta nhìn xuống dưới, thấy tình huống đánh nhau kịch liệt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Đánh cận chiến vẫn hay hơn, hơn nữa cả hai còn không mặc gì…”  Khoảng một khắc sau, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Vân Kỳ, trong tay hắn còn đang xách một người!  Chính là người đàn ông trung niên kia!  Ông ta vẫn chưa chết, nhưng đã thoi thóp rồi.  Quá thê thảm!  Trên người không có chỗ nào là lành lặn!  Còn Diệp Huyên thì cả người tràn đầy tia chớp, tựa như lôi thần giáng thế!  Diệp Huyên ném người đàn ông sang một bên, lắc đầu: “Trật tự Cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi!”  Người đàn ông trung niên: “…”  Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Hình như ngươi tự tin quá rồi!”  Diệp Huyên cười to: “Ta đã khiêm tốn lắm rồi đấy!”  Vân Kỳ cạn lời!  Lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên bắt đầu gào thét.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ông làm gì đấy?”  Vân Kỳ nói: “Nó đang gọi đồng bọn!”  Gọi đồng bọn!  Diệp Huyên sửng sốt, lúc này, thời không xung quanh đột nhiên rung động, một khắc sau, những khí thế đáng sợ lao đến từ bốn phía!  Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó, hắn sa sầm mặt, vì xung quanh xuất hiện rất nhiều yêu thú!  Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất, nổi giận: “Sao ông lại không có võ đức thế?”  Người đàn ông trung niên vẫn đang gào thét, không biết đang gào cái gì!  Diệp Huyên nhìn mấy con yêu thú đang lao đến từ bốn phía, sau đó hỏi: “Chạy không?”  Mấy con yêu thú này đều không yếu, còn nhiều như vậy, hắn thì đang mất sức, vì khi nãy chiến đấu với người đàn ông trung niên, hắn cũng đã bị thương.  Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Không cần!”  Diệp Huyên vội hỏi: “Cô muốn ra tay à?”  Vân Kỳ nhì Diệp Huyên: “Những tiểu yêu này sao mà xứng để ta ra tay chứ?”  Diệp Huyên cạn lời!  Sao cô giỏi ra vẻ vậy? Còn ra vẻ hơn cả lão tử nữa!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà Diệp Huyên vẫn không dừng lại, sau khi người đàn ông yêu thú kia rơi xuống vực sâu, hắn lập tức lao xuống, trong vực sâu có vô số tia chớp loé lên, vực sâu cũng không ngừng mở rộng.  Vân Kỳ đứng trên không trung, nàng ta nhìn xuống dưới, thấy tình huống đánh nhau kịch liệt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Đánh cận chiến vẫn hay hơn, hơn nữa cả hai còn không mặc gì…”  Khoảng một khắc sau, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Vân Kỳ, trong tay hắn còn đang xách một người!  Chính là người đàn ông trung niên kia!  Ông ta vẫn chưa chết, nhưng đã thoi thóp rồi.  Quá thê thảm!  Trên người không có chỗ nào là lành lặn!  Còn Diệp Huyên thì cả người tràn đầy tia chớp, tựa như lôi thần giáng thế!  Diệp Huyên ném người đàn ông sang một bên, lắc đầu: “Trật tự Cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi!”  Người đàn ông trung niên: “…”  Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Hình như ngươi tự tin quá rồi!”  Diệp Huyên cười to: “Ta đã khiêm tốn lắm rồi đấy!”  Vân Kỳ cạn lời!  Lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên bắt đầu gào thét.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ông làm gì đấy?”  Vân Kỳ nói: “Nó đang gọi đồng bọn!”  Gọi đồng bọn!  Diệp Huyên sửng sốt, lúc này, thời không xung quanh đột nhiên rung động, một khắc sau, những khí thế đáng sợ lao đến từ bốn phía!  Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó, hắn sa sầm mặt, vì xung quanh xuất hiện rất nhiều yêu thú!  Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất, nổi giận: “Sao ông lại không có võ đức thế?”  Người đàn ông trung niên vẫn đang gào thét, không biết đang gào cái gì!  Diệp Huyên nhìn mấy con yêu thú đang lao đến từ bốn phía, sau đó hỏi: “Chạy không?”  Mấy con yêu thú này đều không yếu, còn nhiều như vậy, hắn thì đang mất sức, vì khi nãy chiến đấu với người đàn ông trung niên, hắn cũng đã bị thương.  Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Không cần!”  Diệp Huyên vội hỏi: “Cô muốn ra tay à?”  Vân Kỳ nhì Diệp Huyên: “Những tiểu yêu này sao mà xứng để ta ra tay chứ?”  Diệp Huyên cạn lời!  Sao cô giỏi ra vẻ vậy? Còn ra vẻ hơn cả lão tử nữa!  

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mà Diệp Huyên vẫn không dừng lại, sau khi người đàn ông yêu thú kia rơi xuống vực sâu, hắn lập tức lao xuống, trong vực sâu có vô số tia chớp loé lên, vực sâu cũng không ngừng mở rộng.  Vân Kỳ đứng trên không trung, nàng ta nhìn xuống dưới, thấy tình huống đánh nhau kịch liệt, nàng ta nhẹ giọng nói: “Đánh cận chiến vẫn hay hơn, hơn nữa cả hai còn không mặc gì…”  Khoảng một khắc sau, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt Vân Kỳ, trong tay hắn còn đang xách một người!  Chính là người đàn ông trung niên kia!  Ông ta vẫn chưa chết, nhưng đã thoi thóp rồi.  Quá thê thảm!  Trên người không có chỗ nào là lành lặn!  Còn Diệp Huyên thì cả người tràn đầy tia chớp, tựa như lôi thần giáng thế!  Diệp Huyên ném người đàn ông sang một bên, lắc đầu: “Trật tự Cảnh cũng chỉ đến thế mà thôi!”  Người đàn ông trung niên: “…”  Vân Kỳ nhìn Diệp Huyên: “Hình như ngươi tự tin quá rồi!”  Diệp Huyên cười to: “Ta đã khiêm tốn lắm rồi đấy!”  Vân Kỳ cạn lời!  Lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên bắt đầu gào thét.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ông làm gì đấy?”  Vân Kỳ nói: “Nó đang gọi đồng bọn!”  Gọi đồng bọn!  Diệp Huyên sửng sốt, lúc này, thời không xung quanh đột nhiên rung động, một khắc sau, những khí thế đáng sợ lao đến từ bốn phía!  Diệp Huyên nhìn xung quanh, sau đó, hắn sa sầm mặt, vì xung quanh xuất hiện rất nhiều yêu thú!  Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên nằm dưới đất, nổi giận: “Sao ông lại không có võ đức thế?”  Người đàn ông trung niên vẫn đang gào thét, không biết đang gào cái gì!  Diệp Huyên nhìn mấy con yêu thú đang lao đến từ bốn phía, sau đó hỏi: “Chạy không?”  Mấy con yêu thú này đều không yếu, còn nhiều như vậy, hắn thì đang mất sức, vì khi nãy chiến đấu với người đàn ông trung niên, hắn cũng đã bị thương.  Vân Kỳ nhẹ giọng nói: “Không cần!”  Diệp Huyên vội hỏi: “Cô muốn ra tay à?”  Vân Kỳ nhì Diệp Huyên: “Những tiểu yêu này sao mà xứng để ta ra tay chứ?”  Diệp Huyên cạn lời!  Sao cô giỏi ra vẻ vậy? Còn ra vẻ hơn cả lão tử nữa!  

Chương 10874