Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10976
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn bây giờ vô cùng yếu ớt. Mục Sênh ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Lúc này, Tiểu Bút xuất hiện bên cạnh Mục Sênh, nói: “Chỗ này là địa bàn của Hàn Thiên Đạo”. Mục Sênh gật đầu: “Ta mượn dùng chút thôi”. Tiểu Bút nói: “Nói một tiếng chưa?” Mục Sênh nhìn Tiểu Bút, nói: “Cần thiết sao?” Tiểu Bút: “…” Lúc này nó mới nhớ ra, trong Đạo giới Mục Sênh chính là tiểu bá vương. Mục Sênh nhìn Diệp Huyên đang hướng về bậc đá rồi nói: “Tiểu Bút, thứ hắn luyện nằm ngoài trật tự”. Tiểu Bút nhìn Mục Sênh và không nói gì. Mục Sênh mỉm cười, nói: “Tu luyện ngoài trật tự có nghĩa là hắn đang muốn tạo phản”. Tiểu Bút do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân đã ngầm cho phép rồi”. Mục Sênh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Tiểu Bút thở dài và cũng không nói thêm gì. Lúc này, Diệp Huyên càng đi càng xa. Hắn bước trên bậc đá, toàn thân lạnh buốt đến mất hết cảm giác, nhưng mắt hắn vẫn hướng về điểm cuối của những bậc thang đá. À không, hắn vốn dĩ không thấy điểm cuối nằm ở đâu. Thật ra, con người tuyệt vọng nhất là khi nào? Là khi làm một việc nhưng không nhìn thấy chút hi vọng nào, hắn cũng không biết phía trước có kết quả hay không. Sự giày vò đó vô cùng đáng sợ. Mà lúc này hắn đang phải đối mặt với hoàn cảnh đó. Hắn bước từng bước khó khăn nhưng lại không thấy được điểm dừng. Có điều, Diệp Huyên vẫn không nản lòng mà cứ bước tiếp. Bỏ cuộc? Bao nhiêu năm nay, hắn đối mặt với bao nhiêu chuyện nhưng vẫn chưa từng biết bỏ cuộc. Mặt khác, một cô gái mặc đồ trắng bỗng xuất hiện ở cách Mục Sênh và Tiểu Bút không xa, Tiểu Bút nhìn thấy cô gái áo trắng thì liền thốt lên: “Hàn chủ”. Hàn chủ nhìn bút Đại Đạo, khẽ lắc đầu, nói: “Bút Đại Đạo, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại thành ra thế này, nhớ năm xưa…” Nàng ta nói với ánh mắt đầy phức tạp. Bút Đại Đạo năm xưa cũng là một truyền kỳ. Mục Sênh ở bên cạnh mỉm cười, đáp: “Cô đừng nói mấy lời đó nữa, nếu không Tiểu Bút lại buồn”. Tiểu Bút lắc đầu: “Không có gì buồn cả, là do năm xưa ta mắc sai lầm, chỉ có thể trách bản thân thôi”. Mục Sênh cười,nói: “Không sao, không sao, ngươi vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, cứ từ từ”. Bút Đại Đạo gật đầu.
Hắn bây giờ vô cùng yếu ớt.
Mục Sênh ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì.
Lúc này, Tiểu Bút xuất hiện bên cạnh Mục Sênh, nói: “Chỗ này là địa bàn của Hàn Thiên Đạo”.
Mục Sênh gật đầu: “Ta mượn dùng chút thôi”.
Tiểu Bút nói: “Nói một tiếng chưa?”
Mục Sênh nhìn Tiểu Bút, nói: “Cần thiết sao?”
Tiểu Bút: “…”
Lúc này nó mới nhớ ra, trong Đạo giới Mục Sênh chính là tiểu bá vương.
Mục Sênh nhìn Diệp Huyên đang hướng về bậc đá rồi nói: “Tiểu Bút, thứ hắn luyện nằm ngoài trật tự”.
Tiểu Bút nhìn Mục Sênh và không nói gì.
Mục Sênh mỉm cười, nói: “Tu luyện ngoài trật tự có nghĩa là hắn đang muốn tạo phản”.
Tiểu Bút do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân đã ngầm cho phép rồi”.
Mục Sênh mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Tiểu Bút thở dài và cũng không nói thêm gì.
Lúc này, Diệp Huyên càng đi càng xa.
Hắn bước trên bậc đá, toàn thân lạnh buốt đến mất hết cảm giác, nhưng mắt hắn vẫn hướng về điểm cuối của những bậc thang đá. À không, hắn vốn dĩ không thấy điểm cuối nằm ở đâu.
Thật ra, con người tuyệt vọng nhất là khi nào?
Là khi làm một việc nhưng không nhìn thấy chút hi vọng nào, hắn cũng không biết phía trước có kết quả hay không.
Sự giày vò đó vô cùng đáng sợ.
Mà lúc này hắn đang phải đối mặt với hoàn cảnh đó. Hắn bước từng bước khó khăn nhưng lại không thấy được điểm dừng.
Có điều, Diệp Huyên vẫn không nản lòng mà cứ bước tiếp.
Bỏ cuộc?
Bao nhiêu năm nay, hắn đối mặt với bao nhiêu chuyện nhưng vẫn chưa từng biết bỏ cuộc.
Mặt khác, một cô gái mặc đồ trắng bỗng xuất hiện ở cách Mục Sênh và Tiểu Bút không xa, Tiểu Bút nhìn thấy cô gái áo trắng thì liền thốt lên: “Hàn chủ”.
Hàn chủ nhìn bút Đại Đạo, khẽ lắc đầu, nói: “Bút Đại Đạo, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại thành ra thế này, nhớ năm xưa…”
Nàng ta nói với ánh mắt đầy phức tạp.
Bút Đại Đạo năm xưa cũng là một truyền kỳ.
Mục Sênh ở bên cạnh mỉm cười, đáp: “Cô đừng nói mấy lời đó nữa, nếu không Tiểu Bút lại buồn”.
Tiểu Bút lắc đầu: “Không có gì buồn cả, là do năm xưa ta mắc sai lầm, chỉ có thể trách bản thân thôi”.
Mục Sênh cười,nói: “Không sao, không sao, ngươi vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, cứ từ từ”.
Bút Đại Đạo gật đầu.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Hắn bây giờ vô cùng yếu ớt. Mục Sênh ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Lúc này, Tiểu Bút xuất hiện bên cạnh Mục Sênh, nói: “Chỗ này là địa bàn của Hàn Thiên Đạo”. Mục Sênh gật đầu: “Ta mượn dùng chút thôi”. Tiểu Bút nói: “Nói một tiếng chưa?” Mục Sênh nhìn Tiểu Bút, nói: “Cần thiết sao?” Tiểu Bút: “…” Lúc này nó mới nhớ ra, trong Đạo giới Mục Sênh chính là tiểu bá vương. Mục Sênh nhìn Diệp Huyên đang hướng về bậc đá rồi nói: “Tiểu Bút, thứ hắn luyện nằm ngoài trật tự”. Tiểu Bút nhìn Mục Sênh và không nói gì. Mục Sênh mỉm cười, nói: “Tu luyện ngoài trật tự có nghĩa là hắn đang muốn tạo phản”. Tiểu Bút do dự một lát rồi nói: “Chủ nhân đã ngầm cho phép rồi”. Mục Sênh mỉm cười, không nói thêm gì nữa. Tiểu Bút thở dài và cũng không nói thêm gì. Lúc này, Diệp Huyên càng đi càng xa. Hắn bước trên bậc đá, toàn thân lạnh buốt đến mất hết cảm giác, nhưng mắt hắn vẫn hướng về điểm cuối của những bậc thang đá. À không, hắn vốn dĩ không thấy điểm cuối nằm ở đâu. Thật ra, con người tuyệt vọng nhất là khi nào? Là khi làm một việc nhưng không nhìn thấy chút hi vọng nào, hắn cũng không biết phía trước có kết quả hay không. Sự giày vò đó vô cùng đáng sợ. Mà lúc này hắn đang phải đối mặt với hoàn cảnh đó. Hắn bước từng bước khó khăn nhưng lại không thấy được điểm dừng. Có điều, Diệp Huyên vẫn không nản lòng mà cứ bước tiếp. Bỏ cuộc? Bao nhiêu năm nay, hắn đối mặt với bao nhiêu chuyện nhưng vẫn chưa từng biết bỏ cuộc. Mặt khác, một cô gái mặc đồ trắng bỗng xuất hiện ở cách Mục Sênh và Tiểu Bút không xa, Tiểu Bút nhìn thấy cô gái áo trắng thì liền thốt lên: “Hàn chủ”. Hàn chủ nhìn bút Đại Đạo, khẽ lắc đầu, nói: “Bút Đại Đạo, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi lại thành ra thế này, nhớ năm xưa…” Nàng ta nói với ánh mắt đầy phức tạp. Bút Đại Đạo năm xưa cũng là một truyền kỳ. Mục Sênh ở bên cạnh mỉm cười, đáp: “Cô đừng nói mấy lời đó nữa, nếu không Tiểu Bút lại buồn”. Tiểu Bút lắc đầu: “Không có gì buồn cả, là do năm xưa ta mắc sai lầm, chỉ có thể trách bản thân thôi”. Mục Sênh cười,nói: “Không sao, không sao, ngươi vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, cứ từ từ”. Bút Đại Đạo gật đầu.