Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10991
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại Đạo lại nói: “Đến chỗ mà cậu nhìn thấy trước đây sao?” Diệp Huyên gật đầu. Bút Đại Đạo hạ giọng nói: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nơi mà muội muội cậu cho cậu xem nhất định không phải nơi đơn giản, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đã trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phải là vô địch. Cậu di chuyển đến nơi mới nhanh vậy vẫn sẽ bị ăn hành thôi”. Diệp Huyên nghe vậy thì chau mày. Lăn lộn đến thương tích đầy mình như bây giờ khiến hắn hiểu ra một quy luật. Vô địch ở thế giới này. Ăn hành ở thế giới khác. Bút Đại Đạo lại nói: “Cậu đừng bồng bột”. Diệp Huyên thở dài. Hắn cũng đâu muốn bồng bột đâu. Nhưng… Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xăm, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sao, ta không tin số mình lại nhọ như thế, lần này nhất định ta phải khiêm tốn, khiêm tốn làm người”. Hắn nói xong thì biến mất khỏi đó ngay. Bút Đại Đạo thở dài. Cậu khiêm tốn cái cù lôi! Sự khiêm tốn của cậu là ngông cuồng trong mắt người khác! Một ngày sau. Diệp Huyên vào trong tinh vực của một vùng hỗn độn. Khắp nơi trong tinh vực đó đều tràn ngập một loại khí đen kỳ quái, cả tinh vực đầy vẻ chết chóc, vô cùng quỷ dị. Diệp Huyên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt thêm phần cảnh giác. Lúc này, dường như Diệp Huyên nghĩ ra gì đó, bỗng dưng nói: “Tiểu Tháp, ta nhớ hình như ngươi có khả năng cảnh báo”. Tiểu Tháp lạnh lùng đáp: “Người xem ta là thiết bị cảnh báo à?” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp nói tiếp: “Người cũng không nghĩ thử xem đã bao lâu rồi ta chưa được cải tạo, sao bây giờ ta có thể theo kịp được thời đại?” Diệp Huyên hạ giọng nói: “Dù có thế nào thì ngươi cũng có tu luyện mà”. Tiểu Tháp thở dài: “Người không hiểu”. “Đệch”. Diệp Huyên liền nhảy lên, nói: “Ta thấy là ngươi lười nhát thôi”. Tiểu Tháp nói: “Tu luyện một đời không bằng cải tạo một ngày, người nói xem ta tu luyện có ý nghĩa không?” Diệp Huyên im lặng. Bút Đại Đạo bỗng nói: “Tiểu Tháp, tư tưởng đó của ngươi không ổn, ý nghĩa của đời người nằm ở quá trình, thái độ buông xuôi này của ngươi…” Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng biết đấy là đời người, ta là tháp, ai quy định ý nghĩa đời tháp đâu?” Tiểu Bút im lặng. Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Mọi người đừng khuyên ta nữa, ta tin lựa chọn của ta không sai. Dù gì thì ta có được ngày hôm nay cũng toàn là chờ thời”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại Đạo lại nói: “Đến chỗ mà cậu nhìn thấy trước đây sao?” Diệp Huyên gật đầu. Bút Đại Đạo hạ giọng nói: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nơi mà muội muội cậu cho cậu xem nhất định không phải nơi đơn giản, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đã trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phải là vô địch. Cậu di chuyển đến nơi mới nhanh vậy vẫn sẽ bị ăn hành thôi”. Diệp Huyên nghe vậy thì chau mày. Lăn lộn đến thương tích đầy mình như bây giờ khiến hắn hiểu ra một quy luật. Vô địch ở thế giới này. Ăn hành ở thế giới khác. Bút Đại Đạo lại nói: “Cậu đừng bồng bột”. Diệp Huyên thở dài. Hắn cũng đâu muốn bồng bột đâu. Nhưng… Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xăm, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sao, ta không tin số mình lại nhọ như thế, lần này nhất định ta phải khiêm tốn, khiêm tốn làm người”. Hắn nói xong thì biến mất khỏi đó ngay. Bút Đại Đạo thở dài. Cậu khiêm tốn cái cù lôi! Sự khiêm tốn của cậu là ngông cuồng trong mắt người khác! Một ngày sau. Diệp Huyên vào trong tinh vực của một vùng hỗn độn. Khắp nơi trong tinh vực đó đều tràn ngập một loại khí đen kỳ quái, cả tinh vực đầy vẻ chết chóc, vô cùng quỷ dị. Diệp Huyên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt thêm phần cảnh giác. Lúc này, dường như Diệp Huyên nghĩ ra gì đó, bỗng dưng nói: “Tiểu Tháp, ta nhớ hình như ngươi có khả năng cảnh báo”. Tiểu Tháp lạnh lùng đáp: “Người xem ta là thiết bị cảnh báo à?” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp nói tiếp: “Người cũng không nghĩ thử xem đã bao lâu rồi ta chưa được cải tạo, sao bây giờ ta có thể theo kịp được thời đại?” Diệp Huyên hạ giọng nói: “Dù có thế nào thì ngươi cũng có tu luyện mà”. Tiểu Tháp thở dài: “Người không hiểu”. “Đệch”. Diệp Huyên liền nhảy lên, nói: “Ta thấy là ngươi lười nhát thôi”. Tiểu Tháp nói: “Tu luyện một đời không bằng cải tạo một ngày, người nói xem ta tu luyện có ý nghĩa không?” Diệp Huyên im lặng. Bút Đại Đạo bỗng nói: “Tiểu Tháp, tư tưởng đó của ngươi không ổn, ý nghĩa của đời người nằm ở quá trình, thái độ buông xuôi này của ngươi…” Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng biết đấy là đời người, ta là tháp, ai quy định ý nghĩa đời tháp đâu?” Tiểu Bút im lặng. Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Mọi người đừng khuyên ta nữa, ta tin lựa chọn của ta không sai. Dù gì thì ta có được ngày hôm nay cũng toàn là chờ thời”.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bút Đại Đạo lại nói: “Đến chỗ mà cậu nhìn thấy trước đây sao?” Diệp Huyên gật đầu. Bút Đại Đạo hạ giọng nói: “Cậu đã nghĩ kĩ chưa? Nơi mà muội muội cậu cho cậu xem nhất định không phải nơi đơn giản, mặc dù bây giờ cơ thể cậu đã trở nên mạnh mẽ nhưng vẫn chưa phải là vô địch. Cậu di chuyển đến nơi mới nhanh vậy vẫn sẽ bị ăn hành thôi”. Diệp Huyên nghe vậy thì chau mày. Lăn lộn đến thương tích đầy mình như bây giờ khiến hắn hiểu ra một quy luật. Vô địch ở thế giới này. Ăn hành ở thế giới khác. Bút Đại Đạo lại nói: “Cậu đừng bồng bột”. Diệp Huyên thở dài. Hắn cũng đâu muốn bồng bột đâu. Nhưng… Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về tinh không xa xăm, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sao, ta không tin số mình lại nhọ như thế, lần này nhất định ta phải khiêm tốn, khiêm tốn làm người”. Hắn nói xong thì biến mất khỏi đó ngay. Bút Đại Đạo thở dài. Cậu khiêm tốn cái cù lôi! Sự khiêm tốn của cậu là ngông cuồng trong mắt người khác! Một ngày sau. Diệp Huyên vào trong tinh vực của một vùng hỗn độn. Khắp nơi trong tinh vực đó đều tràn ngập một loại khí đen kỳ quái, cả tinh vực đầy vẻ chết chóc, vô cùng quỷ dị. Diệp Huyên nhìn quanh bốn phía, ánh mắt thêm phần cảnh giác. Lúc này, dường như Diệp Huyên nghĩ ra gì đó, bỗng dưng nói: “Tiểu Tháp, ta nhớ hình như ngươi có khả năng cảnh báo”. Tiểu Tháp lạnh lùng đáp: “Người xem ta là thiết bị cảnh báo à?” Diệp Huyên: “…” Tiểu Tháp nói tiếp: “Người cũng không nghĩ thử xem đã bao lâu rồi ta chưa được cải tạo, sao bây giờ ta có thể theo kịp được thời đại?” Diệp Huyên hạ giọng nói: “Dù có thế nào thì ngươi cũng có tu luyện mà”. Tiểu Tháp thở dài: “Người không hiểu”. “Đệch”. Diệp Huyên liền nhảy lên, nói: “Ta thấy là ngươi lười nhát thôi”. Tiểu Tháp nói: “Tu luyện một đời không bằng cải tạo một ngày, người nói xem ta tu luyện có ý nghĩa không?” Diệp Huyên im lặng. Bút Đại Đạo bỗng nói: “Tiểu Tháp, tư tưởng đó của ngươi không ổn, ý nghĩa của đời người nằm ở quá trình, thái độ buông xuôi này của ngươi…” Tiểu Tháp nói: “Ngươi cũng biết đấy là đời người, ta là tháp, ai quy định ý nghĩa đời tháp đâu?” Tiểu Bút im lặng. Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Mọi người đừng khuyên ta nữa, ta tin lựa chọn của ta không sai. Dù gì thì ta có được ngày hôm nay cũng toàn là chờ thời”.