Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 10996
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bấy giờ, hai người đang đánh nhau đằng xa chợt dừng lại. Ông lão quay phắt đầu lại liếc hai người Diệp Huyên, tức giận nói: "Không muốn chết thì lăn xa một chút!" Lúc này, Diệp Thanh Thanh chợt nhìn về phía Diệp Huyên bảo: "Giết ông ta đi!" Diệp Huyên sửng sốt. Diệp Thanh Thanh nói: "Bọn họ không xứng để ta ra tay!" Diệp Huyên chần chờ rồi nhìn ông lão kia nói: "Hay là, ông nói chuyện khách sáo chút đi?" Ông lão giận dữ trừng Diệp Huyên: "Làm càn!" Ông ta quát xong bèn siết chặt tay phải đấm về phía Diệp Huyên, một quyền ấn xuất hiện rồi đập thẳng đến chỗ hắn! Diệp Huyên đứng im tại chỗ, mặc kệ một quyền kia đấm lên người mình. Ầm! Diệp Huyên vẫn chẳng hề hấn gì! ÔnG lão và người phụ nữ xinh đẹp kia thấy vậy thì ngây người. Diệp Huyên ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh, song vẻ mặt nàng ta vẫn bình tĩnh như nước, không hề có tý cảm xúc nào! Diệp Huyên thấy thế thì cau mày, biết mình lợi hại như nào mà nàng ta lại chẳng kinh ngạc lấy một chút sao? Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Lợi hại ghê!" Diệp Huyên lập tức đen mặt! Cô dỗ con nít đó hả? Đằng xa, ông lão kia run rẩy nói: "Các hạ, ban nãy đã có nhiều đắc tội, mong các hạ thứ lỗi!" Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được rồi! Lần sau đối xử với người khác khiêm tốn với khách sáo chút!" Ông lão vội kính cẩn khom lưng: "Cảm ơn tiền bối đã giơ cao đánh khẽ!" Ông ta nói xong bèn xoay người biến mất ở đằng xa! Người phụ nữ xinh đẹp kia liếc Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh rồi cũng xoay người biến mất. Hai người tiếp tục lên đường! Diệp Thanh Thanh bỗng hỏi: "Đây là trật tự của ngươi hả?" Diệp Huyên cười: "Mới câu đầu tiên đã giết người có vẻ không được tốt cho lắm!" Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Người nọ kiêu ngạo hống hách quen rồi! Ngươi cảm thấy ông ta sẽ vì chuyện này mà thay đổi ư?" Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta cảm thấy, sau chuyện này, tương lai ông ta sẽ làm việc càng cẩn thận hơn!" Diệp Thanh Thanh lại nói: "Trật tự của ngươi nghĩ đẹp quá, có chút không thực tế lắm". Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô có kiến nghị gì không?" Diệp Thanh Thanh ngó Diệp Huyên nói: "Dùng pháp và hình để ước thúc lòng người!" Diệp Huyên trầm ngâm suy nghĩ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bấy giờ, hai người đang đánh nhau đằng xa chợt dừng lại. Ông lão quay phắt đầu lại liếc hai người Diệp Huyên, tức giận nói: "Không muốn chết thì lăn xa một chút!" Lúc này, Diệp Thanh Thanh chợt nhìn về phía Diệp Huyên bảo: "Giết ông ta đi!" Diệp Huyên sửng sốt. Diệp Thanh Thanh nói: "Bọn họ không xứng để ta ra tay!" Diệp Huyên chần chờ rồi nhìn ông lão kia nói: "Hay là, ông nói chuyện khách sáo chút đi?" Ông lão giận dữ trừng Diệp Huyên: "Làm càn!" Ông ta quát xong bèn siết chặt tay phải đấm về phía Diệp Huyên, một quyền ấn xuất hiện rồi đập thẳng đến chỗ hắn! Diệp Huyên đứng im tại chỗ, mặc kệ một quyền kia đấm lên người mình. Ầm! Diệp Huyên vẫn chẳng hề hấn gì! ÔnG lão và người phụ nữ xinh đẹp kia thấy vậy thì ngây người. Diệp Huyên ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh, song vẻ mặt nàng ta vẫn bình tĩnh như nước, không hề có tý cảm xúc nào! Diệp Huyên thấy thế thì cau mày, biết mình lợi hại như nào mà nàng ta lại chẳng kinh ngạc lấy một chút sao? Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Lợi hại ghê!" Diệp Huyên lập tức đen mặt! Cô dỗ con nít đó hả? Đằng xa, ông lão kia run rẩy nói: "Các hạ, ban nãy đã có nhiều đắc tội, mong các hạ thứ lỗi!" Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được rồi! Lần sau đối xử với người khác khiêm tốn với khách sáo chút!" Ông lão vội kính cẩn khom lưng: "Cảm ơn tiền bối đã giơ cao đánh khẽ!" Ông ta nói xong bèn xoay người biến mất ở đằng xa! Người phụ nữ xinh đẹp kia liếc Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh rồi cũng xoay người biến mất. Hai người tiếp tục lên đường! Diệp Thanh Thanh bỗng hỏi: "Đây là trật tự của ngươi hả?" Diệp Huyên cười: "Mới câu đầu tiên đã giết người có vẻ không được tốt cho lắm!" Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Người nọ kiêu ngạo hống hách quen rồi! Ngươi cảm thấy ông ta sẽ vì chuyện này mà thay đổi ư?" Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta cảm thấy, sau chuyện này, tương lai ông ta sẽ làm việc càng cẩn thận hơn!" Diệp Thanh Thanh lại nói: "Trật tự của ngươi nghĩ đẹp quá, có chút không thực tế lắm". Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô có kiến nghị gì không?" Diệp Thanh Thanh ngó Diệp Huyên nói: "Dùng pháp và hình để ước thúc lòng người!" Diệp Huyên trầm ngâm suy nghĩ.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bấy giờ, hai người đang đánh nhau đằng xa chợt dừng lại. Ông lão quay phắt đầu lại liếc hai người Diệp Huyên, tức giận nói: "Không muốn chết thì lăn xa một chút!" Lúc này, Diệp Thanh Thanh chợt nhìn về phía Diệp Huyên bảo: "Giết ông ta đi!" Diệp Huyên sửng sốt. Diệp Thanh Thanh nói: "Bọn họ không xứng để ta ra tay!" Diệp Huyên chần chờ rồi nhìn ông lão kia nói: "Hay là, ông nói chuyện khách sáo chút đi?" Ông lão giận dữ trừng Diệp Huyên: "Làm càn!" Ông ta quát xong bèn siết chặt tay phải đấm về phía Diệp Huyên, một quyền ấn xuất hiện rồi đập thẳng đến chỗ hắn! Diệp Huyên đứng im tại chỗ, mặc kệ một quyền kia đấm lên người mình. Ầm! Diệp Huyên vẫn chẳng hề hấn gì! ÔnG lão và người phụ nữ xinh đẹp kia thấy vậy thì ngây người. Diệp Huyên ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh, song vẻ mặt nàng ta vẫn bình tĩnh như nước, không hề có tý cảm xúc nào! Diệp Huyên thấy thế thì cau mày, biết mình lợi hại như nào mà nàng ta lại chẳng kinh ngạc lấy một chút sao? Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Lợi hại ghê!" Diệp Huyên lập tức đen mặt! Cô dỗ con nít đó hả? Đằng xa, ông lão kia run rẩy nói: "Các hạ, ban nãy đã có nhiều đắc tội, mong các hạ thứ lỗi!" Diệp Huyên khẽ gật đầu: "Được rồi! Lần sau đối xử với người khác khiêm tốn với khách sáo chút!" Ông lão vội kính cẩn khom lưng: "Cảm ơn tiền bối đã giơ cao đánh khẽ!" Ông ta nói xong bèn xoay người biến mất ở đằng xa! Người phụ nữ xinh đẹp kia liếc Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh rồi cũng xoay người biến mất. Hai người tiếp tục lên đường! Diệp Thanh Thanh bỗng hỏi: "Đây là trật tự của ngươi hả?" Diệp Huyên cười: "Mới câu đầu tiên đã giết người có vẻ không được tốt cho lắm!" Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Người nọ kiêu ngạo hống hách quen rồi! Ngươi cảm thấy ông ta sẽ vì chuyện này mà thay đổi ư?" Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta cảm thấy, sau chuyện này, tương lai ông ta sẽ làm việc càng cẩn thận hơn!" Diệp Thanh Thanh lại nói: "Trật tự của ngươi nghĩ đẹp quá, có chút không thực tế lắm". Diệp Huyên suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Cô có kiến nghị gì không?" Diệp Thanh Thanh ngó Diệp Huyên nói: "Dùng pháp và hình để ước thúc lòng người!" Diệp Huyên trầm ngâm suy nghĩ.