Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11006
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đại Sơn lập tức đáp: "Được! Ổn áp phết!" Diệp Huyên lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Đại Sơn: "Trong đây có mười triệu đạo tinh, ngươi đưa cho chúng giúp ta. Sau khi ngươi đến thư viện, nhớ là phải nghe theo quy định ở đó. Nếu không thì chịu thiệt cũng đừng tới tìm ta!" Hắn đương nhiên không sợ đám yêu thú kia gây chuyện! Có Thanh Khâu ở đó, ai có thể gây chuyện được chứ? Đại Sơn cất nhẫn đi rồi vội chào: "Tạm biệt!" Nó chào xong bèn xoay người rời đi. Diệp Huyên nhìn bóng lưng của Đại Sơn biến mất ở đằng xa mà lắc đầu cười. Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Chúng ta đi thôi!" Diệp Huyên chớp mắt nói: "Ta muốn kiểm kê tài sản một chút!" Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Đều là mấy thứ râu ria, kiểm kê cái gì? Sau này rồi kiểm! Đi!" Nàng ta nói xong bèn nắm lấy bả vai của Diệp Huyên, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh không! ...Ở một nơi nào đó trong đường hầm thời không, mặt mày Diệp Huyên tràn đầy vẻ nghiêm trọng vì hắn phát hiện lúc này mình đang vượt qua thời không với một tốc cực kỳ cực kỳ nhanh! Nhanh đến nỗi Diệp Huyên hoàn toàn không thấy rõ xung quanh. Giờ phút này, mọi thứ trong mắt hắn đều nhòe đi! Cứ thế không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Huyên mới cảm thấy xung quanh dần rõ ràng lên! Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã cảm thấy mình dừng lại. Sau đó, hai chân của hắn rơi xuống đất. Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra. giờ hắn đang đứng trên mặt đất, trước mặt là một cái thềm đá cao tới vạn trượng, hai bên trái phải lại là vực sâu không đáy! Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, toàn bộ không trung đều âm u mờ mịt, trông rất áp lực! Hắn quay đầu ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh hỏi: "Nơi này là?" Diệp Thanh Thanh chỉ vào cái thềm đá đằng xa, Diệp Huyên theo nó nhìn lên trên, phía cuối có một ngôi chùa cổ! Diệp Thanh Thanh bảo: "Đi thôi!" Nàng ta nói xong bèn kéo Diệp Huyên trực tiếp biến mất tại chỗ! Lần này, nàng ta cầm lấy tay hắn! Thoáng chốc, Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh đã xuất hiện trước mặt ngôi chùa kia. Lúc này, cửa chột bỗng chậm rãi mở ra! Diệp Thanh Thanh kéo Diệp Huyên đi vào, vừa vào thì cả hai đã nhìn thấy một hòa thượng già! Vị hòa thượng già đó ngồi khoanh chân dưới đất, chắp tay trước ngực! Diệp Huyên nhìn ngó xung quanh, cả ngôi chùa chỉ có một hòa thượng là ông ta! Hòa thượng bỗng mở mắt ra nhìn về phía Diệp Thanh Thanh với vẻ hết sức phức tạp. Diệp Thanh Thanh cũng không quanh co, nói thẳng: "Đề cao nhục thân lên giúp hắn!" Đề cao nhục thân!
Đại Sơn lập tức đáp: "Được! Ổn áp phết!"
Diệp Huyên lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Đại Sơn: "Trong đây có mười triệu đạo tinh, ngươi đưa cho chúng giúp ta. Sau khi ngươi đến thư viện, nhớ là phải nghe theo quy định ở đó. Nếu không thì chịu thiệt cũng đừng tới tìm ta!"
Hắn đương nhiên không sợ đám yêu thú kia gây chuyện!
Có Thanh Khâu ở đó, ai có thể gây chuyện được chứ?
Đại Sơn cất nhẫn đi rồi vội chào: "Tạm biệt!"
Nó chào xong bèn xoay người rời đi.
Diệp Huyên nhìn bóng lưng của Đại Sơn biến mất ở đằng xa mà lắc đầu cười.
Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Diệp Huyên chớp mắt nói: "Ta muốn kiểm kê tài sản một chút!"
Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Đều là mấy thứ râu ria, kiểm kê cái gì? Sau này rồi kiểm! Đi!"
Nàng ta nói xong bèn nắm lấy bả vai của Diệp Huyên, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh không!
...
Ở một nơi nào đó trong đường hầm thời không, mặt mày Diệp Huyên tràn đầy vẻ nghiêm trọng vì hắn phát hiện lúc này mình đang vượt qua thời không với một tốc cực kỳ cực kỳ nhanh!
Nhanh đến nỗi Diệp Huyên hoàn toàn không thấy rõ xung quanh. Giờ phút này, mọi thứ trong mắt hắn đều nhòe đi!
Cứ thế không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Huyên mới cảm thấy xung quanh dần rõ ràng lên!
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã cảm thấy mình dừng lại. Sau đó, hai chân của hắn rơi xuống đất.
Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra. giờ hắn đang đứng trên mặt đất, trước mặt là một cái thềm đá cao tới vạn trượng, hai bên trái phải lại là vực sâu không đáy!
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, toàn bộ không trung đều âm u mờ mịt, trông rất áp lực!
Hắn quay đầu ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh hỏi: "Nơi này là?"
Diệp Thanh Thanh chỉ vào cái thềm đá đằng xa, Diệp Huyên theo nó nhìn lên trên, phía cuối có một ngôi chùa cổ!
Diệp Thanh Thanh bảo: "Đi thôi!"
Nàng ta nói xong bèn kéo Diệp Huyên trực tiếp biến mất tại chỗ!
Lần này, nàng ta cầm lấy tay hắn!
Thoáng chốc, Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh đã xuất hiện trước mặt ngôi chùa kia. Lúc này, cửa chột bỗng chậm rãi mở ra!
Diệp Thanh Thanh kéo Diệp Huyên đi vào, vừa vào thì cả hai đã nhìn thấy một hòa thượng già!
Vị hòa thượng già đó ngồi khoanh chân dưới đất, chắp tay trước ngực!
Diệp Huyên nhìn ngó xung quanh, cả ngôi chùa chỉ có một hòa thượng là ông ta!
Hòa thượng bỗng mở mắt ra nhìn về phía Diệp Thanh Thanh với vẻ hết sức phức tạp.
Diệp Thanh Thanh cũng không quanh co, nói thẳng: "Đề cao nhục thân lên giúp hắn!"
Đề cao nhục thân!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Đại Sơn lập tức đáp: "Được! Ổn áp phết!" Diệp Huyên lại lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Đại Sơn: "Trong đây có mười triệu đạo tinh, ngươi đưa cho chúng giúp ta. Sau khi ngươi đến thư viện, nhớ là phải nghe theo quy định ở đó. Nếu không thì chịu thiệt cũng đừng tới tìm ta!" Hắn đương nhiên không sợ đám yêu thú kia gây chuyện! Có Thanh Khâu ở đó, ai có thể gây chuyện được chứ? Đại Sơn cất nhẫn đi rồi vội chào: "Tạm biệt!" Nó chào xong bèn xoay người rời đi. Diệp Huyên nhìn bóng lưng của Đại Sơn biến mất ở đằng xa mà lắc đầu cười. Bấy giờ, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: "Chúng ta đi thôi!" Diệp Huyên chớp mắt nói: "Ta muốn kiểm kê tài sản một chút!" Diệp Thanh Thanh liếc Diệp Huyên nói: "Đều là mấy thứ râu ria, kiểm kê cái gì? Sau này rồi kiểm! Đi!" Nàng ta nói xong bèn nắm lấy bả vai của Diệp Huyên, sau đó hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối tinh không! ...Ở một nơi nào đó trong đường hầm thời không, mặt mày Diệp Huyên tràn đầy vẻ nghiêm trọng vì hắn phát hiện lúc này mình đang vượt qua thời không với một tốc cực kỳ cực kỳ nhanh! Nhanh đến nỗi Diệp Huyên hoàn toàn không thấy rõ xung quanh. Giờ phút này, mọi thứ trong mắt hắn đều nhòe đi! Cứ thế không biết qua bao nhiêu lâu, Diệp Huyên mới cảm thấy xung quanh dần rõ ràng lên! Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã cảm thấy mình dừng lại. Sau đó, hai chân của hắn rơi xuống đất. Diệp Huyên chậm rãi mở mắt ra. giờ hắn đang đứng trên mặt đất, trước mặt là một cái thềm đá cao tới vạn trượng, hai bên trái phải lại là vực sâu không đáy! Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, toàn bộ không trung đều âm u mờ mịt, trông rất áp lực! Hắn quay đầu ngó Diệp Thanh Thanh bên cạnh hỏi: "Nơi này là?" Diệp Thanh Thanh chỉ vào cái thềm đá đằng xa, Diệp Huyên theo nó nhìn lên trên, phía cuối có một ngôi chùa cổ! Diệp Thanh Thanh bảo: "Đi thôi!" Nàng ta nói xong bèn kéo Diệp Huyên trực tiếp biến mất tại chỗ! Lần này, nàng ta cầm lấy tay hắn! Thoáng chốc, Diệp Huyên và Diệp Thanh Thanh đã xuất hiện trước mặt ngôi chùa kia. Lúc này, cửa chột bỗng chậm rãi mở ra! Diệp Thanh Thanh kéo Diệp Huyên đi vào, vừa vào thì cả hai đã nhìn thấy một hòa thượng già! Vị hòa thượng già đó ngồi khoanh chân dưới đất, chắp tay trước ngực! Diệp Huyên nhìn ngó xung quanh, cả ngôi chùa chỉ có một hòa thượng là ông ta! Hòa thượng bỗng mở mắt ra nhìn về phía Diệp Thanh Thanh với vẻ hết sức phức tạp. Diệp Thanh Thanh cũng không quanh co, nói thẳng: "Đề cao nhục thân lên giúp hắn!" Đề cao nhục thân!