Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11138

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì thân phận này cao cấp hơn đệ tử Thiên Vũ Tông gấp ngàn vạn lần!  Chỉ cần Cơ Nguyệt trở về, toàn bộ nhà họ Cơ đều sẽ lấy nàng ta làm vinh dự!  Lại nghe lão già lên tiếng: “Bắt đầu nói đi”.  Cơ Nguyệt thu hồi suy nghĩ, lại khom người thi lễ...  ...  Trong tinh không.  Diệp Huyên ngự kiếm bay đi với Diệp Thiển Thiển ôm eo hắn từ phía sau.  Sắc mặt hắn có phần trầm trọng.  Nếu hắn đoán không sai thì Diệp Thiển Thiển chính là người của Thái Sơ tộc, nhưng nếu vậy thì vì sao cô bé lại chết? Vì nguyên nhân bên trong hay ngoại sự?  Ngoại sự thì còn không sao, nhưng nếu là chuyện nội bộ... Thì hắn đưa cô bé về chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư?  Tiếc là nha đầu này mãi chưa phục hồi ký ức.  Đau đầu quá!  Còn tên chủ nhân bút Đại đạo kia nữa! Khi không giao Diệp Thiển Thiển cho hắn, chắc chắn là có rắp tâm bất lương!  Bỗng hắn nghe Diệp Thiển Thiển kêu lên: “Đại ca ơi”.  Diệp Huyên cười: “Sao vậy?"  Diệp Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra huynh không cần phải quan tâm đến ta”.  Diệp Huyên không hiểu: “Sao muội lại nói thế?"  Diệp Thiển Thiển thả nhẹ giọng: “Vì ta không phải muội muội ruột của huynh, đúng không?"  Diệp Huyên gật đầu.  Diệp Thiển Thiển cúi đầu: “Ta... thật ra ta không phải người tốt!"  Diệp Huyên ngẩn ra: “Sao muội lại nói vậy?"  Diệp Thiển Thiển lắc đầu: “Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác trước kia mình không tốt lành gì. Nếu... nếu ta khôi phục ký ức, có thể sẽ khiến huynh bị thương!"  Diệp Huyên không nói gì.  Diệp Thiển Thiển nhìn hắn: “Huynh là người tốt, ta không muốn hại huynh”.  Diệp Huyên do dự: “Thật ra ta không yếu như muội tưởng đâu”.  Diệp Thiển Thiển chần chừ: “Nhưng ta lại thấy huynh yếu lắm..”.  Diệp Huyên lập tức đen mặt: “Nha đầu này, đừng có nói mấy lời làm đau lòng thế chứ!"  Diệp Thiển Thiển lầm bầm: “Nhưng ta thấy vậy thật mà”.  Diệp Huyên im luôn.  Diệp Thiển Thiển hỏi: “Huynh có muốn rời đi hay không?"  Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Vậy muội có muốn ta đi không?"

Bởi vì thân phận này cao cấp hơn đệ tử Thiên Vũ Tông gấp ngàn vạn lần!  

Chỉ cần Cơ Nguyệt trở về, toàn bộ nhà họ Cơ đều sẽ lấy nàng ta làm vinh dự!  

Lại nghe lão già lên tiếng: “Bắt đầu nói đi”.  

Cơ Nguyệt thu hồi suy nghĩ, lại khom người thi lễ...  

...  

Trong tinh không.  

Diệp Huyên ngự kiếm bay đi với Diệp Thiển Thiển ôm eo hắn từ phía sau.  

Sắc mặt hắn có phần trầm trọng.  

Nếu hắn đoán không sai thì Diệp Thiển Thiển chính là người của Thái Sơ tộc, nhưng nếu vậy thì vì sao cô bé lại chết? Vì nguyên nhân bên trong hay ngoại sự?  

Ngoại sự thì còn không sao, nhưng nếu là chuyện nội bộ... Thì hắn đưa cô bé về chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư?  

Tiếc là nha đầu này mãi chưa phục hồi ký ức.  

Đau đầu quá!  

Còn tên chủ nhân bút Đại đạo kia nữa! Khi không giao Diệp Thiển Thiển cho hắn, chắc chắn là có rắp tâm bất lương!  

Bỗng hắn nghe Diệp Thiển Thiển kêu lên: “Đại ca ơi”.  

Diệp Huyên cười: “Sao vậy?"  

Diệp Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra huynh không cần phải quan tâm đến ta”.  

Diệp Huyên không hiểu: “Sao muội lại nói thế?"  

Diệp Thiển Thiển thả nhẹ giọng: “Vì ta không phải muội muội ruột của huynh, đúng không?"  

Diệp Huyên gật đầu.  

Diệp Thiển Thiển cúi đầu: “Ta... thật ra ta không phải người tốt!"  

Diệp Huyên ngẩn ra: “Sao muội lại nói vậy?"  

Diệp Thiển Thiển lắc đầu: “Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác trước kia mình không tốt lành gì. Nếu... nếu ta khôi phục ký ức, có thể sẽ khiến huynh bị thương!"  

Diệp Huyên không nói gì.  

Diệp Thiển Thiển nhìn hắn: “Huynh là người tốt, ta không muốn hại huynh”.  

Diệp Huyên do dự: “Thật ra ta không yếu như muội tưởng đâu”.  

Diệp Thiển Thiển chần chừ: “Nhưng ta lại thấy huynh yếu lắm..”.  

Diệp Huyên lập tức đen mặt: “Nha đầu này, đừng có nói mấy lời làm đau lòng thế chứ!"  

Diệp Thiển Thiển lầm bầm: “Nhưng ta thấy vậy thật mà”.  

Diệp Huyên im luôn.  

Diệp Thiển Thiển hỏi: “Huynh có muốn rời đi hay không?"  

Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Vậy muội có muốn ta đi không?"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Bởi vì thân phận này cao cấp hơn đệ tử Thiên Vũ Tông gấp ngàn vạn lần!  Chỉ cần Cơ Nguyệt trở về, toàn bộ nhà họ Cơ đều sẽ lấy nàng ta làm vinh dự!  Lại nghe lão già lên tiếng: “Bắt đầu nói đi”.  Cơ Nguyệt thu hồi suy nghĩ, lại khom người thi lễ...  ...  Trong tinh không.  Diệp Huyên ngự kiếm bay đi với Diệp Thiển Thiển ôm eo hắn từ phía sau.  Sắc mặt hắn có phần trầm trọng.  Nếu hắn đoán không sai thì Diệp Thiển Thiển chính là người của Thái Sơ tộc, nhưng nếu vậy thì vì sao cô bé lại chết? Vì nguyên nhân bên trong hay ngoại sự?  Ngoại sự thì còn không sao, nhưng nếu là chuyện nội bộ... Thì hắn đưa cô bé về chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp ư?  Tiếc là nha đầu này mãi chưa phục hồi ký ức.  Đau đầu quá!  Còn tên chủ nhân bút Đại đạo kia nữa! Khi không giao Diệp Thiển Thiển cho hắn, chắc chắn là có rắp tâm bất lương!  Bỗng hắn nghe Diệp Thiển Thiển kêu lên: “Đại ca ơi”.  Diệp Huyên cười: “Sao vậy?"  Diệp Thiển Thiển ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật ra huynh không cần phải quan tâm đến ta”.  Diệp Huyên không hiểu: “Sao muội lại nói thế?"  Diệp Thiển Thiển thả nhẹ giọng: “Vì ta không phải muội muội ruột của huynh, đúng không?"  Diệp Huyên gật đầu.  Diệp Thiển Thiển cúi đầu: “Ta... thật ra ta không phải người tốt!"  Diệp Huyên ngẩn ra: “Sao muội lại nói vậy?"  Diệp Thiển Thiển lắc đầu: “Ta không biết nữa, nhưng ta có cảm giác trước kia mình không tốt lành gì. Nếu... nếu ta khôi phục ký ức, có thể sẽ khiến huynh bị thương!"  Diệp Huyên không nói gì.  Diệp Thiển Thiển nhìn hắn: “Huynh là người tốt, ta không muốn hại huynh”.  Diệp Huyên do dự: “Thật ra ta không yếu như muội tưởng đâu”.  Diệp Thiển Thiển chần chừ: “Nhưng ta lại thấy huynh yếu lắm..”.  Diệp Huyên lập tức đen mặt: “Nha đầu này, đừng có nói mấy lời làm đau lòng thế chứ!"  Diệp Thiển Thiển lầm bầm: “Nhưng ta thấy vậy thật mà”.  Diệp Huyên im luôn.  Diệp Thiển Thiển hỏi: “Huynh có muốn rời đi hay không?"  Diệp Huyên suy nghĩ một hồi: “Vậy muội có muốn ta đi không?"

Chương 11138