Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11235
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu chặt mày! Đúng là quỷ dị! Lúc này, Tiểu Kính bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đã đến, vậy chúng ta đi thôi”. Diệp Huyên nhìn Tiểu Kính: “Không cùng đi vào xem sao?” Tiểu Kính lắc đầu: “Không, nhiệm vụ của chúng tôi là thăm dò vũ trụ chưa biết, nếu cảm thấy cực kỳ nguy hiểm thì tuyệt đối không thể bước vào!” Diệp Huyên nhíu mày: “Cực kỳ nguy hiểm?” Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy! Mức độ nguy hiểm chia thành các cấp bậc, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười!” Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Rất nguy hiểm?” AdvertisementTiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy!” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nguy hiểm này, làm sao mọi người phán đoán được?” Tiểu Kính nói: “Cảm giác, sau đó là tính toán!” Diệp Huyên hỏi: “Chuẩn không?” Tiểu Kính gật đầu: “Rất chuẩn!” Diệp Huyên im lặng. Tiểu Kính khẽ thi lễ: “Diệp công tử, chúng ta rất bận, nên không ở lại đây nữa! Cáo từ!” Nói xong, nàng ấy lập tức quay người biến mất nơi tinh không sâu thẳm. Diệp Huyên nhìn tinh không sâu thẳm, Tiểu Kính này đi thật rồi! Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, hắn quay người đi về phía toà thành cổ kia! Đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể cứ quay về vậy được! Hơn nữa, hắn hiện tại, cũng rất tự tin với thực lực bản thân! Không lâu sau, Diệp Huyên đi đến trước tòa thành cổ kia, hắn quan sát cổng thành, đây chính là một thành trì bỏ hoang, cả toà thành đã dần mục nát, cổng thành đã biến mất không thấy, xung quanh tường thành mọc đầy cỏ dại, vừa nhìn đã giống như một thành ma rồi! Diệp Huyên xoè tay, Tiểu Bút và Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn! Tiểu Tháp chần chừ, rồi nói: “Tiểu chủ, người muốn làm gì?” Diệp Huyên khẽ cười: “Để các ngươi có cảm giác tồn tại chút!” Nói rồi, hắn trực tiếp ném vào trong thành. Tiểu Tháp: “?” Tiểu Bút: “?” Diệp Huyên nhìn trong thành, yên lặng chờ đợi. Qua một lúc lâu, âm thanh Tiểu Tháp bỗng vang lên trong thành: “Tiểu chủ, bên trong rất an toàn, người vào đi!” Diệp Huyên chớp mắt: “Tiểu Tháp, có phải ngươi bị uy hiếp rồi không?” Tiểu Tháp im lặng.
Thấy vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu chặt mày!
Đúng là quỷ dị!
Lúc này, Tiểu Kính bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đã đến, vậy chúng ta đi thôi”.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Kính: “Không cùng đi vào xem sao?”
Tiểu Kính lắc đầu: “Không, nhiệm vụ của chúng tôi là thăm dò vũ trụ chưa biết, nếu cảm thấy cực kỳ nguy hiểm thì tuyệt đối không thể bước vào!”
Diệp Huyên nhíu mày: “Cực kỳ nguy hiểm?”
Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy! Mức độ nguy hiểm chia thành các cấp bậc, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười!”
Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Rất nguy hiểm?”
Advertisement
Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nguy hiểm này, làm sao mọi người phán đoán được?”
Tiểu Kính nói: “Cảm giác, sau đó là tính toán!”
Diệp Huyên hỏi: “Chuẩn không?”
Tiểu Kính gật đầu: “Rất chuẩn!”
Diệp Huyên im lặng.
Tiểu Kính khẽ thi lễ: “Diệp công tử, chúng ta rất bận, nên không ở lại đây nữa! Cáo từ!”
Nói xong, nàng ấy lập tức quay người biến mất nơi tinh không sâu thẳm.
Diệp Huyên nhìn tinh không sâu thẳm, Tiểu Kính này đi thật rồi!
Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, hắn quay người đi về phía toà thành cổ kia!
Đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể cứ quay về vậy được!
Hơn nữa, hắn hiện tại, cũng rất tự tin với thực lực bản thân!
Không lâu sau, Diệp Huyên đi đến trước tòa thành cổ kia, hắn quan sát cổng thành, đây chính là một thành trì bỏ hoang, cả toà thành đã dần mục nát, cổng thành đã biến mất không thấy, xung quanh tường thành mọc đầy cỏ dại, vừa nhìn đã giống như một thành ma rồi!
Diệp Huyên xoè tay, Tiểu Bút và Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn!
Tiểu Tháp chần chừ, rồi nói: “Tiểu chủ, người muốn làm gì?”
Diệp Huyên khẽ cười: “Để các ngươi có cảm giác tồn tại chút!”
Nói rồi, hắn trực tiếp ném vào trong thành.
Tiểu Tháp: “?”
Tiểu Bút: “?”
Diệp Huyên nhìn trong thành, yên lặng chờ đợi.
Qua một lúc lâu, âm thanh Tiểu Tháp bỗng vang lên trong thành: “Tiểu chủ, bên trong rất an toàn, người vào đi!”
Diệp Huyên chớp mắt: “Tiểu Tháp, có phải ngươi bị uy hiếp rồi không?”
Tiểu Tháp im lặng.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thấy vậy, Diệp Huyên bỗng nhíu chặt mày! Đúng là quỷ dị! Lúc này, Tiểu Kính bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đã đến, vậy chúng ta đi thôi”. Diệp Huyên nhìn Tiểu Kính: “Không cùng đi vào xem sao?” Tiểu Kính lắc đầu: “Không, nhiệm vụ của chúng tôi là thăm dò vũ trụ chưa biết, nếu cảm thấy cực kỳ nguy hiểm thì tuyệt đối không thể bước vào!” Diệp Huyên nhíu mày: “Cực kỳ nguy hiểm?” Tiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy! Mức độ nguy hiểm chia thành các cấp bậc, thấp nhất là cấp một, cao nhất là cấp mười!” Diệp Huyên do dự, sau đó nói: “Rất nguy hiểm?” AdvertisementTiểu Kính gật đầu: “Đúng vậy!” Diệp Huyên thấp giọng nói: “Nguy hiểm này, làm sao mọi người phán đoán được?” Tiểu Kính nói: “Cảm giác, sau đó là tính toán!” Diệp Huyên hỏi: “Chuẩn không?” Tiểu Kính gật đầu: “Rất chuẩn!” Diệp Huyên im lặng. Tiểu Kính khẽ thi lễ: “Diệp công tử, chúng ta rất bận, nên không ở lại đây nữa! Cáo từ!” Nói xong, nàng ấy lập tức quay người biến mất nơi tinh không sâu thẳm. Diệp Huyên nhìn tinh không sâu thẳm, Tiểu Kính này đi thật rồi! Diệp Huyên đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu, hắn quay người đi về phía toà thành cổ kia! Đến cũng đến rồi, đương nhiên không thể cứ quay về vậy được! Hơn nữa, hắn hiện tại, cũng rất tự tin với thực lực bản thân! Không lâu sau, Diệp Huyên đi đến trước tòa thành cổ kia, hắn quan sát cổng thành, đây chính là một thành trì bỏ hoang, cả toà thành đã dần mục nát, cổng thành đã biến mất không thấy, xung quanh tường thành mọc đầy cỏ dại, vừa nhìn đã giống như một thành ma rồi! Diệp Huyên xoè tay, Tiểu Bút và Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn! Tiểu Tháp chần chừ, rồi nói: “Tiểu chủ, người muốn làm gì?” Diệp Huyên khẽ cười: “Để các ngươi có cảm giác tồn tại chút!” Nói rồi, hắn trực tiếp ném vào trong thành. Tiểu Tháp: “?” Tiểu Bút: “?” Diệp Huyên nhìn trong thành, yên lặng chờ đợi. Qua một lúc lâu, âm thanh Tiểu Tháp bỗng vang lên trong thành: “Tiểu chủ, bên trong rất an toàn, người vào đi!” Diệp Huyên chớp mắt: “Tiểu Tháp, có phải ngươi bị uy hiếp rồi không?” Tiểu Tháp im lặng.