Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11349
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lời này của Diệp Huyên khiến sắc mặt Bàn Nan vặn vẹo đi đầy xấu xí. Nhưng gã chưa kịp nổi đóa thì đã bị Bàn Quốc sư vứt cho một ánh mắt lạnh căm: “Không có bản lĩnh thì cất cái tính nực cười ấy vào!" Bàn Nan cả kinh, vội vàng khom người thi lễ rồi lui sang bên. Diệp Huyên cười nói với Bàn Quốc sư: “Còn ai mạnh hơn không Quốc sư?" Nàng ấy mỉm cười: “Ta đã hiểu rồi, Diệp công tử đến đây cốt để tìm cường giả Thánh Nhân Cảnh”. Hắn gật đầu: “Chính xác”. Bàn Quốc sư không nói gì. Nói đến cường giả Thánh Nhân Cảnh, Bàn tộc tất nhiên có, nhưng cũng không mở mồm gọi đi ra là ra được. Các vị ấy hàng năm đều tập trung bế quan, tuyệt đối sẽ không lộ diện trừ khi có giặc mạnh xâm lấn. Mà Diệp Huyên này... Nói hắn mạnh, thì hắn mới đến Trật Tự Cảnh! Nói hắn yếu, thì hắn lại đánh nhau rất giỏi, ngay cả Thiên Tri Thánh Cảnh cũng không phải đối thủ! Bỗng Diệp Huyên lên tiếng: “Quốc sư cô nương, có phải cường giả Thánh Nhân Cảnh của quý tộc đang không được tiện cho lắm?" Bàn Quốc sư nhìn hắn cười: “Đúng là không tiện thật”. Diệp Huyên nói ngay: “Vậy ta ở lại đợi được chứ?" Bàn Quốc sư im lặng. Diệp Huyên cười: “Bàn Quốc hẳn có người học kiếm, nếu các vị không ngại, ta muốn tìm một số người có thiên phú để truyền dạy Kiếm đạo của ta cho họ, cô thấy thế nào?" Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi sẵn lòng sao?" Diệp Huyên cười: “Đương nhiên!" Sau một hồi im lặng, nàng ấy nhoẻn cười: “Cẩm Nhi, còn không mau gọi sư phụ đi?" Bàn Cẩm Nhi đang đứng sang bên lập tức bước tới, làm lễ với Diệp Huyên: “Diệp sư phụ!" Diệp Huyên cười: “Cẩm Nhi cô nương là kiếm tu?" Bàn Cẩm Nhi gật đầu: “Ta có học kiếm, nhưng thành tựu không cao”. Diệp Huyên: “Vậy cô cứ yên tâm theo ta, chẳng mấy chốc sẽ thành kiếm tu đứng đầu Bàn tộc ngay!" Bàn Cẩm Nhi liếc hắn: “Được!" Nàng ta thoáng dừng lại rồi hỏi: “Ta để ý thấy đường kiếm vừa rồi của sư phụ chứa thế và ý vô tận, có phải ngươi đã hội tụ nó vào thanh kiếm từ trước?" Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác”. Bàn Cẩm Nhi: “Vậy phải làm thế nào?" Diệp Huyên mỉm cười: “Nhờ Kiếm Vực!" Nói rồi hắn bước tới, dùng Kiếm Vực Nhân Gian bao phủ lấy Bàn Cẩm Nhi. Đây là Kiếm Vực!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lời này của Diệp Huyên khiến sắc mặt Bàn Nan vặn vẹo đi đầy xấu xí. Nhưng gã chưa kịp nổi đóa thì đã bị Bàn Quốc sư vứt cho một ánh mắt lạnh căm: “Không có bản lĩnh thì cất cái tính nực cười ấy vào!" Bàn Nan cả kinh, vội vàng khom người thi lễ rồi lui sang bên. Diệp Huyên cười nói với Bàn Quốc sư: “Còn ai mạnh hơn không Quốc sư?" Nàng ấy mỉm cười: “Ta đã hiểu rồi, Diệp công tử đến đây cốt để tìm cường giả Thánh Nhân Cảnh”. Hắn gật đầu: “Chính xác”. Bàn Quốc sư không nói gì. Nói đến cường giả Thánh Nhân Cảnh, Bàn tộc tất nhiên có, nhưng cũng không mở mồm gọi đi ra là ra được. Các vị ấy hàng năm đều tập trung bế quan, tuyệt đối sẽ không lộ diện trừ khi có giặc mạnh xâm lấn. Mà Diệp Huyên này... Nói hắn mạnh, thì hắn mới đến Trật Tự Cảnh! Nói hắn yếu, thì hắn lại đánh nhau rất giỏi, ngay cả Thiên Tri Thánh Cảnh cũng không phải đối thủ! Bỗng Diệp Huyên lên tiếng: “Quốc sư cô nương, có phải cường giả Thánh Nhân Cảnh của quý tộc đang không được tiện cho lắm?" Bàn Quốc sư nhìn hắn cười: “Đúng là không tiện thật”. Diệp Huyên nói ngay: “Vậy ta ở lại đợi được chứ?" Bàn Quốc sư im lặng. Diệp Huyên cười: “Bàn Quốc hẳn có người học kiếm, nếu các vị không ngại, ta muốn tìm một số người có thiên phú để truyền dạy Kiếm đạo của ta cho họ, cô thấy thế nào?" Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi sẵn lòng sao?" Diệp Huyên cười: “Đương nhiên!" Sau một hồi im lặng, nàng ấy nhoẻn cười: “Cẩm Nhi, còn không mau gọi sư phụ đi?" Bàn Cẩm Nhi đang đứng sang bên lập tức bước tới, làm lễ với Diệp Huyên: “Diệp sư phụ!" Diệp Huyên cười: “Cẩm Nhi cô nương là kiếm tu?" Bàn Cẩm Nhi gật đầu: “Ta có học kiếm, nhưng thành tựu không cao”. Diệp Huyên: “Vậy cô cứ yên tâm theo ta, chẳng mấy chốc sẽ thành kiếm tu đứng đầu Bàn tộc ngay!" Bàn Cẩm Nhi liếc hắn: “Được!" Nàng ta thoáng dừng lại rồi hỏi: “Ta để ý thấy đường kiếm vừa rồi của sư phụ chứa thế và ý vô tận, có phải ngươi đã hội tụ nó vào thanh kiếm từ trước?" Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác”. Bàn Cẩm Nhi: “Vậy phải làm thế nào?" Diệp Huyên mỉm cười: “Nhờ Kiếm Vực!" Nói rồi hắn bước tới, dùng Kiếm Vực Nhân Gian bao phủ lấy Bàn Cẩm Nhi. Đây là Kiếm Vực!
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Lời này của Diệp Huyên khiến sắc mặt Bàn Nan vặn vẹo đi đầy xấu xí. Nhưng gã chưa kịp nổi đóa thì đã bị Bàn Quốc sư vứt cho một ánh mắt lạnh căm: “Không có bản lĩnh thì cất cái tính nực cười ấy vào!" Bàn Nan cả kinh, vội vàng khom người thi lễ rồi lui sang bên. Diệp Huyên cười nói với Bàn Quốc sư: “Còn ai mạnh hơn không Quốc sư?" Nàng ấy mỉm cười: “Ta đã hiểu rồi, Diệp công tử đến đây cốt để tìm cường giả Thánh Nhân Cảnh”. Hắn gật đầu: “Chính xác”. Bàn Quốc sư không nói gì. Nói đến cường giả Thánh Nhân Cảnh, Bàn tộc tất nhiên có, nhưng cũng không mở mồm gọi đi ra là ra được. Các vị ấy hàng năm đều tập trung bế quan, tuyệt đối sẽ không lộ diện trừ khi có giặc mạnh xâm lấn. Mà Diệp Huyên này... Nói hắn mạnh, thì hắn mới đến Trật Tự Cảnh! Nói hắn yếu, thì hắn lại đánh nhau rất giỏi, ngay cả Thiên Tri Thánh Cảnh cũng không phải đối thủ! Bỗng Diệp Huyên lên tiếng: “Quốc sư cô nương, có phải cường giả Thánh Nhân Cảnh của quý tộc đang không được tiện cho lắm?" Bàn Quốc sư nhìn hắn cười: “Đúng là không tiện thật”. Diệp Huyên nói ngay: “Vậy ta ở lại đợi được chứ?" Bàn Quốc sư im lặng. Diệp Huyên cười: “Bàn Quốc hẳn có người học kiếm, nếu các vị không ngại, ta muốn tìm một số người có thiên phú để truyền dạy Kiếm đạo của ta cho họ, cô thấy thế nào?" Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi sẵn lòng sao?" Diệp Huyên cười: “Đương nhiên!" Sau một hồi im lặng, nàng ấy nhoẻn cười: “Cẩm Nhi, còn không mau gọi sư phụ đi?" Bàn Cẩm Nhi đang đứng sang bên lập tức bước tới, làm lễ với Diệp Huyên: “Diệp sư phụ!" Diệp Huyên cười: “Cẩm Nhi cô nương là kiếm tu?" Bàn Cẩm Nhi gật đầu: “Ta có học kiếm, nhưng thành tựu không cao”. Diệp Huyên: “Vậy cô cứ yên tâm theo ta, chẳng mấy chốc sẽ thành kiếm tu đứng đầu Bàn tộc ngay!" Bàn Cẩm Nhi liếc hắn: “Được!" Nàng ta thoáng dừng lại rồi hỏi: “Ta để ý thấy đường kiếm vừa rồi của sư phụ chứa thế và ý vô tận, có phải ngươi đã hội tụ nó vào thanh kiếm từ trước?" Diệp Huyên gật đầu: “Chính xác”. Bàn Cẩm Nhi: “Vậy phải làm thế nào?" Diệp Huyên mỉm cười: “Nhờ Kiếm Vực!" Nói rồi hắn bước tới, dùng Kiếm Vực Nhân Gian bao phủ lấy Bàn Cẩm Nhi. Đây là Kiếm Vực!