Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11360

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thế là hắn đi tìm nàng ấy.  Tại biệt uyển, Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!"  Bàn Quốc sư không đáp.  Xây thư viện?  Nơi này là Bàn tộc, làm sao nàng ấy có thể để cho người ngoài thành lập thư viện? Tuyệt đối không được!  Nàng ấy còn tự hỏi tại sao Diệp công tử bỗng dưng lại hồ đồ như vậy.  Dám đề ra một yêu cầu quá mức vô lý!  Diệp Huyên cười nói: “Ta thành lập thư viện ở đây sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Bàn tộc!"  Bàn Quốc sư: “Lợi ích lớn?"  Hắn gật đầu: “Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Không biết Quốc sư cô nương có hứng thú với hai phần Đại Đạo Thần Kinh còn lại hay không?"  Bàn Quốc sư cười: “Đương nhiên là có. Chẳng lẽ để Diệp công tử thành lập thư viện ở Bàn tộc thì ngươi sẽ chia sẻ chúng?"  Diệp Huyên: “Có thể nói vậy”.  Bàn Quốc sư nhíu mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì?"  Diệp Huyên cười: “Có lẽ cô nương không biết, chứ bất kỳ ai gia nhập thư viện Quan Huyên của ta đều có thể tu luyện Đại Đạo Thần Kinh!"  Bàn Quốc sư nhìn hắn không chớp mắt: “Bất kỳ ai?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng! Ai cũng tu luyện được!"  Bàn Quốc sư rơi vào im lặng.  Diệp Huyên cười hỏi: “Quốc sư cô nương, Bàn tộc vĩnh viễn không đặt chân vào thế tục sao?"  Nàng ấy thở dài: “Xem ra có rất nhiều chuyện Diệp công tử không biết”.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là sao?"  Bàn Quốc sư cười: “Bàn tộc và vũ trụ đã biết bên kia của các ngươi đều là những vùng đất bị giam cầm, nói cách khác chính là nhà tù!"  Diệp Huyên nheo mắt: “Nhà tù?"  Bàn Quốc sư: “Ngạc nhiên lắm sao? Hay là không hiểu?"  Diệp Huyên hạ giọng: “Ý cô là chúng ta đang bị nhốt trong lao tù?"  Bàn Quốc sư gật đầu: “Có thể hiểu như vậy”.  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Bàn Quốc sư cong môi: “Không tin?"  Diệp Huyên: “Đúng là khó mà tin được”.  Bàn Quốc sư nhoẻn cười: “Vậy ta đưa ngươi đến nơi này”.  Nói rồi đứng dậy rời đi.  Diệp Huyên lưỡng lự một hồi rồi đi theo.  Trên đường đi, hắn thầm hỏi: “Tiểu Bút, nàng ấy nói thật chứ?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thế là hắn đi tìm nàng ấy.  Tại biệt uyển, Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!"  Bàn Quốc sư không đáp.  Xây thư viện?  Nơi này là Bàn tộc, làm sao nàng ấy có thể để cho người ngoài thành lập thư viện? Tuyệt đối không được!  Nàng ấy còn tự hỏi tại sao Diệp công tử bỗng dưng lại hồ đồ như vậy.  Dám đề ra một yêu cầu quá mức vô lý!  Diệp Huyên cười nói: “Ta thành lập thư viện ở đây sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Bàn tộc!"  Bàn Quốc sư: “Lợi ích lớn?"  Hắn gật đầu: “Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Không biết Quốc sư cô nương có hứng thú với hai phần Đại Đạo Thần Kinh còn lại hay không?"  Bàn Quốc sư cười: “Đương nhiên là có. Chẳng lẽ để Diệp công tử thành lập thư viện ở Bàn tộc thì ngươi sẽ chia sẻ chúng?"  Diệp Huyên: “Có thể nói vậy”.  Bàn Quốc sư nhíu mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì?"  Diệp Huyên cười: “Có lẽ cô nương không biết, chứ bất kỳ ai gia nhập thư viện Quan Huyên của ta đều có thể tu luyện Đại Đạo Thần Kinh!"  Bàn Quốc sư nhìn hắn không chớp mắt: “Bất kỳ ai?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng! Ai cũng tu luyện được!"  Bàn Quốc sư rơi vào im lặng.  Diệp Huyên cười hỏi: “Quốc sư cô nương, Bàn tộc vĩnh viễn không đặt chân vào thế tục sao?"  Nàng ấy thở dài: “Xem ra có rất nhiều chuyện Diệp công tử không biết”.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là sao?"  Bàn Quốc sư cười: “Bàn tộc và vũ trụ đã biết bên kia của các ngươi đều là những vùng đất bị giam cầm, nói cách khác chính là nhà tù!"  Diệp Huyên nheo mắt: “Nhà tù?"  Bàn Quốc sư: “Ngạc nhiên lắm sao? Hay là không hiểu?"  Diệp Huyên hạ giọng: “Ý cô là chúng ta đang bị nhốt trong lao tù?"  Bàn Quốc sư gật đầu: “Có thể hiểu như vậy”.  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Bàn Quốc sư cong môi: “Không tin?"  Diệp Huyên: “Đúng là khó mà tin được”.  Bàn Quốc sư nhoẻn cười: “Vậy ta đưa ngươi đến nơi này”.  Nói rồi đứng dậy rời đi.  Diệp Huyên lưỡng lự một hồi rồi đi theo.  Trên đường đi, hắn thầm hỏi: “Tiểu Bút, nàng ấy nói thật chứ?" 

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thế là hắn đi tìm nàng ấy.  Tại biệt uyển, Bàn Quốc sư nhìn hắn: “Ngươi muốn xây dựng thư viện ở đây?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế!"  Bàn Quốc sư không đáp.  Xây thư viện?  Nơi này là Bàn tộc, làm sao nàng ấy có thể để cho người ngoài thành lập thư viện? Tuyệt đối không được!  Nàng ấy còn tự hỏi tại sao Diệp công tử bỗng dưng lại hồ đồ như vậy.  Dám đề ra một yêu cầu quá mức vô lý!  Diệp Huyên cười nói: “Ta thành lập thư viện ở đây sẽ mang đến lợi ích rất lớn cho Bàn tộc!"  Bàn Quốc sư: “Lợi ích lớn?"  Hắn gật đầu: “Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Không biết Quốc sư cô nương có hứng thú với hai phần Đại Đạo Thần Kinh còn lại hay không?"  Bàn Quốc sư cười: “Đương nhiên là có. Chẳng lẽ để Diệp công tử thành lập thư viện ở Bàn tộc thì ngươi sẽ chia sẻ chúng?"  Diệp Huyên: “Có thể nói vậy”.  Bàn Quốc sư nhíu mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì?"  Diệp Huyên cười: “Có lẽ cô nương không biết, chứ bất kỳ ai gia nhập thư viện Quan Huyên của ta đều có thể tu luyện Đại Đạo Thần Kinh!"  Bàn Quốc sư nhìn hắn không chớp mắt: “Bất kỳ ai?"  Diệp Huyên gật đầu: “Đúng! Ai cũng tu luyện được!"  Bàn Quốc sư rơi vào im lặng.  Diệp Huyên cười hỏi: “Quốc sư cô nương, Bàn tộc vĩnh viễn không đặt chân vào thế tục sao?"  Nàng ấy thở dài: “Xem ra có rất nhiều chuyện Diệp công tử không biết”.  Diệp Huyên nhíu mày: “Ý cô là sao?"  Bàn Quốc sư cười: “Bàn tộc và vũ trụ đã biết bên kia của các ngươi đều là những vùng đất bị giam cầm, nói cách khác chính là nhà tù!"  Diệp Huyên nheo mắt: “Nhà tù?"  Bàn Quốc sư: “Ngạc nhiên lắm sao? Hay là không hiểu?"  Diệp Huyên hạ giọng: “Ý cô là chúng ta đang bị nhốt trong lao tù?"  Bàn Quốc sư gật đầu: “Có thể hiểu như vậy”.  Diệp Huyên lắc đầu cười.  Bàn Quốc sư cong môi: “Không tin?"  Diệp Huyên: “Đúng là khó mà tin được”.  Bàn Quốc sư nhoẻn cười: “Vậy ta đưa ngươi đến nơi này”.  Nói rồi đứng dậy rời đi.  Diệp Huyên lưỡng lự một hồi rồi đi theo.  Trên đường đi, hắn thầm hỏi: “Tiểu Bút, nàng ấy nói thật chứ?" 

Chương 11360