Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11451
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Người này đến để xin cơm à? Dù nghĩ thế, nhưng Diệp Huyên vẫn cho cô bé một ít thức ăn, hơn nữa còn đưa cho cô bé một tấm bảng gỗ tượng trưng cho thân phận học viên của thư viện Quan Huyên. Sau khi nhận lấy tấm bảng gỗ, cô bé bèn đi vào trong thư viện, nhưng lại bị Diệp Huyên giữ lại, Diệp Huyên nhìn cô bé: “Trong thư viện tạm thời không có ai, ngươi đợi một lát đã!” Cô bé đáp: “Ồ!” Nói xong, cô bé rất ngoan ngoãn đứng sang một bên. Ba người Diệp Huyên nhìn nhau, cô bé này bình tĩnh thế! Diệp Huyên lại quan sát cô bé một lần nữa, đứa nhóc này có thể là cường giả tuyệt thế nào không vậy? Không có khả năng đó lắm! Với thực lực của hắn bây giờ, rất ít người có thể che giấu hơi thở của bản thân trước mặt hắn. Cô bé trước mắt là một cô bé rất bình thường, nhưng tâm lý của đối phương thật sự rất vững vàng, không hề nhút nhát chút nào! Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn xoay người nhìn về phía xa, không có một ai đến cả! Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chờ như vậy không phải cách!” Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy huynh định làm gì?” Diệp Huyên đáp: “Thiên Nhất Thành này có nơi tỷ võ nào không?” Thượng Quan Ngưng đáng: “Bảng Thiên Nhất, đây là một bảng xếp hàng ở Thiên Nhất Thành, chỉ người thế hệ trẻ mới có thể tham dự, nếu người trẻ tuổi muốn nâng cao tên tuổi thì có thể giành vị trí trong bảng Thiên Nhất này!” Nói xong, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Huynh muốn đi đánh nhau à?” Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là ta không thể đi, ta đi không phải là ức hiếp người khác à?” Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía cô bé vừa đến kia: “Ngươi đi!” Lúc này, cô bé vẫn đang ăn bánh bao Diệp Huyên đưa cho, hình như cô bé rất đói, mỗi lần đều cắn một miếng to! Đột nhiên nghe thấy lời Diệp Huyên, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Ngươi đi!” Cô bé nuốt bánh bao xuống, do dự một lát, sau đó nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi, ta không muốn liều mạng…” Nói xong, cô bé đưa nửa cái bánh bao còn lại cho Diệp Huyên: “Trả bánh bao cho ngươi đấy, ta đi đây!” Sau đó, cô bé xoay người bỏ chạy! Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt, hắn nhanh tay kéo cô bé lại, cô bé uất ức nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi mà!” Nghe thấy lời của cô bé, Thượng Quan Ngưng vẫn luôn lạnh lùng cũng lắc đầu cười khẽ. Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tu luyện ư?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Người này đến để xin cơm à? Dù nghĩ thế, nhưng Diệp Huyên vẫn cho cô bé một ít thức ăn, hơn nữa còn đưa cho cô bé một tấm bảng gỗ tượng trưng cho thân phận học viên của thư viện Quan Huyên. Sau khi nhận lấy tấm bảng gỗ, cô bé bèn đi vào trong thư viện, nhưng lại bị Diệp Huyên giữ lại, Diệp Huyên nhìn cô bé: “Trong thư viện tạm thời không có ai, ngươi đợi một lát đã!” Cô bé đáp: “Ồ!” Nói xong, cô bé rất ngoan ngoãn đứng sang một bên. Ba người Diệp Huyên nhìn nhau, cô bé này bình tĩnh thế! Diệp Huyên lại quan sát cô bé một lần nữa, đứa nhóc này có thể là cường giả tuyệt thế nào không vậy? Không có khả năng đó lắm! Với thực lực của hắn bây giờ, rất ít người có thể che giấu hơi thở của bản thân trước mặt hắn. Cô bé trước mắt là một cô bé rất bình thường, nhưng tâm lý của đối phương thật sự rất vững vàng, không hề nhút nhát chút nào! Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn xoay người nhìn về phía xa, không có một ai đến cả! Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chờ như vậy không phải cách!” Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy huynh định làm gì?” Diệp Huyên đáp: “Thiên Nhất Thành này có nơi tỷ võ nào không?” Thượng Quan Ngưng đáng: “Bảng Thiên Nhất, đây là một bảng xếp hàng ở Thiên Nhất Thành, chỉ người thế hệ trẻ mới có thể tham dự, nếu người trẻ tuổi muốn nâng cao tên tuổi thì có thể giành vị trí trong bảng Thiên Nhất này!” Nói xong, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Huynh muốn đi đánh nhau à?” Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là ta không thể đi, ta đi không phải là ức hiếp người khác à?” Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía cô bé vừa đến kia: “Ngươi đi!” Lúc này, cô bé vẫn đang ăn bánh bao Diệp Huyên đưa cho, hình như cô bé rất đói, mỗi lần đều cắn một miếng to! Đột nhiên nghe thấy lời Diệp Huyên, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Ngươi đi!” Cô bé nuốt bánh bao xuống, do dự một lát, sau đó nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi, ta không muốn liều mạng…” Nói xong, cô bé đưa nửa cái bánh bao còn lại cho Diệp Huyên: “Trả bánh bao cho ngươi đấy, ta đi đây!” Sau đó, cô bé xoay người bỏ chạy! Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt, hắn nhanh tay kéo cô bé lại, cô bé uất ức nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi mà!” Nghe thấy lời của cô bé, Thượng Quan Ngưng vẫn luôn lạnh lùng cũng lắc đầu cười khẽ. Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tu luyện ư?”
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Nét mặt Diệp Huyên cứng đờ. Người này đến để xin cơm à? Dù nghĩ thế, nhưng Diệp Huyên vẫn cho cô bé một ít thức ăn, hơn nữa còn đưa cho cô bé một tấm bảng gỗ tượng trưng cho thân phận học viên của thư viện Quan Huyên. Sau khi nhận lấy tấm bảng gỗ, cô bé bèn đi vào trong thư viện, nhưng lại bị Diệp Huyên giữ lại, Diệp Huyên nhìn cô bé: “Trong thư viện tạm thời không có ai, ngươi đợi một lát đã!” Cô bé đáp: “Ồ!” Nói xong, cô bé rất ngoan ngoãn đứng sang một bên. Ba người Diệp Huyên nhìn nhau, cô bé này bình tĩnh thế! Diệp Huyên lại quan sát cô bé một lần nữa, đứa nhóc này có thể là cường giả tuyệt thế nào không vậy? Không có khả năng đó lắm! Với thực lực của hắn bây giờ, rất ít người có thể che giấu hơi thở của bản thân trước mặt hắn. Cô bé trước mắt là một cô bé rất bình thường, nhưng tâm lý của đối phương thật sự rất vững vàng, không hề nhút nhát chút nào! Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, hắn xoay người nhìn về phía xa, không có một ai đến cả! Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chờ như vậy không phải cách!” Thượng Quan Ngưng nhìn về phía Diệp Huyên: “Vậy huynh định làm gì?” Diệp Huyên đáp: “Thiên Nhất Thành này có nơi tỷ võ nào không?” Thượng Quan Ngưng đáng: “Bảng Thiên Nhất, đây là một bảng xếp hàng ở Thiên Nhất Thành, chỉ người thế hệ trẻ mới có thể tham dự, nếu người trẻ tuổi muốn nâng cao tên tuổi thì có thể giành vị trí trong bảng Thiên Nhất này!” Nói xong, nàng ấy nhìn Diệp Huyên: “Huynh muốn đi đánh nhau à?” Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên là ta không thể đi, ta đi không phải là ức hiếp người khác à?” Thượng Quan Ngưng nhìn Diệp Huyên, không nói gì. Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía cô bé vừa đến kia: “Ngươi đi!” Lúc này, cô bé vẫn đang ăn bánh bao Diệp Huyên đưa cho, hình như cô bé rất đói, mỗi lần đều cắn một miếng to! Đột nhiên nghe thấy lời Diệp Huyên, cô bé ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn lặp lại lần nữa: “Ngươi đi!” Cô bé nuốt bánh bao xuống, do dự một lát, sau đó nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi, ta không muốn liều mạng…” Nói xong, cô bé đưa nửa cái bánh bao còn lại cho Diệp Huyên: “Trả bánh bao cho ngươi đấy, ta đi đây!” Sau đó, cô bé xoay người bỏ chạy! Diệp Huyên lập tức sa sầm mặt, hắn nhanh tay kéo cô bé lại, cô bé uất ức nói: “Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm thôi mà!” Nghe thấy lời của cô bé, Thượng Quan Ngưng vẫn luôn lạnh lùng cũng lắc đầu cười khẽ. Diệp Huyên nghiêm túc nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn tu luyện ư?”