Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11492
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạc Cổ chắp tay nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi”.Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn vung tay phất kiếm, không phải nhằm vào Mạc Cổ mà là Hạo Hãn Tông.Một nhát kiếm chém ra kiếm khí vạn trượng, tốc độ của kiếm cực nhanh, Mạc Cổ còn chưa phản ứng lại thì Hạo Hãn Tông phía dưới đã bị phá tan.Vô số cường giả cũng bị nhát kiếm này chém chết.Mà cả Hạo Hãn Tông cũng đã bị huỷ diệt.Lúc này, Diệp Huyên chắp tay lại với Mạc Cổ: “Xin lỗi, đây chỉ là một hiểu lầm”.Mạc Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cậu vui là được!”Nói xong ông ta quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.Chạy rồi!Diệp Huyên ngẩn ra.Tên này chưa đánh đã chạy à?Phải công nhận là Diệp Huyên hơi bất ngờ.Đối phương bỏ tông lại để chạy trốn!Diệp Huyên nhất thời không nói nên lời, kẻ thù bây giờ sao lại không có khí thế gì cả vậy?Hắn hơi nhớ Thiên Diệp rồi.Người ta có việc sẽ thật sự dám lên!Hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay người rời đi.Diệp Huyên đi không bao lâu thì Mạc Cổ lại xuất hiện ở đây, ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên rời đi với vẻ mặt cực kỳ khó coi.Hạo Hãn Tông đã bị tên này phá huỷ.Lúc này một số cường giả của Hạo Hãn Tông xuất hiện.Mọi người nhìn bầu trời xa xôi với vẻ mặt cũng rất khó coi, có người còn lộ rõ sát khí trong mắt, cực kỳ dữ tợn.Một ông lão trầm giọng bảo: “Tông chủ, người này thực sự là ức hiếp người quá đáng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”Mạc Cổ nhàn nhạt nói: “Ngươi có đỡ được nhát kiếm đó của hắn không?”Ông lão trầm giọng: “Không đỡ được, nhưng Tông chủ ngài có thể thử”.Mạc Cổ nhìn ông lão: “Ta chết thì ngươi sẽ được thượng vị đúng không?”Ông lão vội nói: “Không dám!”Mạc Cổ lạnh lùng nhìn ông lão: “Nhát kiếm dó đến cường giả Cửu Cảnh còn không tự tin có thể đỡ được!”Trên thực tế ông ta không được coi là cường giả Cửu Cảnh chân chinh, bởi vì ông ta phải dựa vào ngoại vật mới có thể cưỡng ép lên được Cửu Cảnh, căn cơ vẫn luôn không ổn định, vì thế so với cường giả Cửu Cảnh thật sự, ông ta vẫn còn hơi kém.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạc Cổ chắp tay nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi”.Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn vung tay phất kiếm, không phải nhằm vào Mạc Cổ mà là Hạo Hãn Tông.Một nhát kiếm chém ra kiếm khí vạn trượng, tốc độ của kiếm cực nhanh, Mạc Cổ còn chưa phản ứng lại thì Hạo Hãn Tông phía dưới đã bị phá tan.Vô số cường giả cũng bị nhát kiếm này chém chết.Mà cả Hạo Hãn Tông cũng đã bị huỷ diệt.Lúc này, Diệp Huyên chắp tay lại với Mạc Cổ: “Xin lỗi, đây chỉ là một hiểu lầm”.Mạc Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cậu vui là được!”Nói xong ông ta quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.Chạy rồi!Diệp Huyên ngẩn ra.Tên này chưa đánh đã chạy à?Phải công nhận là Diệp Huyên hơi bất ngờ.Đối phương bỏ tông lại để chạy trốn!Diệp Huyên nhất thời không nói nên lời, kẻ thù bây giờ sao lại không có khí thế gì cả vậy?Hắn hơi nhớ Thiên Diệp rồi.Người ta có việc sẽ thật sự dám lên!Hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay người rời đi.Diệp Huyên đi không bao lâu thì Mạc Cổ lại xuất hiện ở đây, ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên rời đi với vẻ mặt cực kỳ khó coi.Hạo Hãn Tông đã bị tên này phá huỷ.Lúc này một số cường giả của Hạo Hãn Tông xuất hiện.Mọi người nhìn bầu trời xa xôi với vẻ mặt cũng rất khó coi, có người còn lộ rõ sát khí trong mắt, cực kỳ dữ tợn.Một ông lão trầm giọng bảo: “Tông chủ, người này thực sự là ức hiếp người quá đáng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”Mạc Cổ nhàn nhạt nói: “Ngươi có đỡ được nhát kiếm đó của hắn không?”Ông lão trầm giọng: “Không đỡ được, nhưng Tông chủ ngài có thể thử”.Mạc Cổ nhìn ông lão: “Ta chết thì ngươi sẽ được thượng vị đúng không?”Ông lão vội nói: “Không dám!”Mạc Cổ lạnh lùng nhìn ông lão: “Nhát kiếm dó đến cường giả Cửu Cảnh còn không tự tin có thể đỡ được!”Trên thực tế ông ta không được coi là cường giả Cửu Cảnh chân chinh, bởi vì ông ta phải dựa vào ngoại vật mới có thể cưỡng ép lên được Cửu Cảnh, căn cơ vẫn luôn không ổn định, vì thế so với cường giả Cửu Cảnh thật sự, ông ta vẫn còn hơi kém.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mạc Cổ chắp tay nói: “Vị tiểu huynh đệ này, lúc trước chỉ là hiểu lầm thôi”.Diệp Huyên không nói lời thừa thãi, hắn vung tay phất kiếm, không phải nhằm vào Mạc Cổ mà là Hạo Hãn Tông.Một nhát kiếm chém ra kiếm khí vạn trượng, tốc độ của kiếm cực nhanh, Mạc Cổ còn chưa phản ứng lại thì Hạo Hãn Tông phía dưới đã bị phá tan.Vô số cường giả cũng bị nhát kiếm này chém chết.Mà cả Hạo Hãn Tông cũng đã bị huỷ diệt.Lúc này, Diệp Huyên chắp tay lại với Mạc Cổ: “Xin lỗi, đây chỉ là một hiểu lầm”.Mạc Cổ nhìn Diệp Huyên: “Cậu vui là được!”Nói xong ông ta quay người biến mất ở chỗ sâu trong tinh không.Chạy rồi!Diệp Huyên ngẩn ra.Tên này chưa đánh đã chạy à?Phải công nhận là Diệp Huyên hơi bất ngờ.Đối phương bỏ tông lại để chạy trốn!Diệp Huyên nhất thời không nói nên lời, kẻ thù bây giờ sao lại không có khí thế gì cả vậy?Hắn hơi nhớ Thiên Diệp rồi.Người ta có việc sẽ thật sự dám lên!Hắn không lãng phí thời gian nữa mà quay người rời đi.Diệp Huyên đi không bao lâu thì Mạc Cổ lại xuất hiện ở đây, ông ta nhìn bóng lưng Diệp Huyên rời đi với vẻ mặt cực kỳ khó coi.Hạo Hãn Tông đã bị tên này phá huỷ.Lúc này một số cường giả của Hạo Hãn Tông xuất hiện.Mọi người nhìn bầu trời xa xôi với vẻ mặt cũng rất khó coi, có người còn lộ rõ sát khí trong mắt, cực kỳ dữ tợn.Một ông lão trầm giọng bảo: “Tông chủ, người này thực sự là ức hiếp người quá đáng, chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho hắn sao?”Mạc Cổ nhàn nhạt nói: “Ngươi có đỡ được nhát kiếm đó của hắn không?”Ông lão trầm giọng: “Không đỡ được, nhưng Tông chủ ngài có thể thử”.Mạc Cổ nhìn ông lão: “Ta chết thì ngươi sẽ được thượng vị đúng không?”Ông lão vội nói: “Không dám!”Mạc Cổ lạnh lùng nhìn ông lão: “Nhát kiếm dó đến cường giả Cửu Cảnh còn không tự tin có thể đỡ được!”Trên thực tế ông ta không được coi là cường giả Cửu Cảnh chân chinh, bởi vì ông ta phải dựa vào ngoại vật mới có thể cưỡng ép lên được Cửu Cảnh, căn cơ vẫn luôn không ổn định, vì thế so với cường giả Cửu Cảnh thật sự, ông ta vẫn còn hơi kém.