Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11530
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ly Qua ngó Diệp Huyên, cười nói: "Diệp công tử, thực ra kế hoạch của trưởng lão cũng không phải không được. Đương nhiên, đây cũng phải xem thử coi Diệp công tử có thể cho Thần Qua Tộc ta cái gì".Đàm phán!Nàng ta muốn xem con bài chưa lật của Diệp Huyên!Không có át chủ bài?Ta còn nói với ngươi cái quỷ ấy!Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta muốn so đấu với cô nương!"So đấu!Ly Qua nhìn Diệp Huyên nói: "Được thôi!"Diệp Huyên cười bảo: "Đổi một nơi khác!"Ly Qua gật đầu.Hai người trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ!Trong điện, lão Trương quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.Thôi tiêu rồi!Bấy giờ, Nam Du Du đi vào trong điện thấy lão Trương quỳ rạp dưới đất thì ngây người, hỏi: "Lão Trương, ông làm gì vậy?"Lão Trương không nói gì.Nam Du Du lại nói: "Lão Trương, xây dựng thư viện cần một số vốn, ông chuyển chút trước cho ta đi!"Lão Trương: "..."...Ở một nơi nào đó trong hư không, Ly Qua nhìn Diệp Huyên cười nói: "Diệp công tử, đừng làm ta thất vọng đó!"Diệp Huyên gật đầu: "Được!"Hắn vừa dứt lời bèn mở tay ra rồi khẽ nhấn, hư không xung quanh lập tức bị gấp thành một đường chỉ. Cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên cũng xuất hiện!Ly Qua thấy cảnh đó thì nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ!Kiếm ra!Vèo!Kiếm quang lóe lên!Lúc này, Ly Qua cũng giơ tay phải lên rồi khẽ ấn xuống, một luồng sáng đen bắ n raĐùng!Mảnh tinh vực rộng lớn giữa hai người bỗng chốc bị nghiền nát!Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Ly Qua xa xa nhìn nhau.Cả hai cứ thế nhìn đối phương!Từ lòng bàn tay Ly Qua có máu chảy xuống!Mà khóe miệng Diệp Huyên cũng chậm rãi tràn ra một tia máu tươi!Giờ phút này, cả hai cùng nhìn nhau cười.Ly Qua cười hỏi: "Trà Tiên Linh ở Hoang Thành rất ngon, cùng đi uống thử nhé?"Diệp Huyên cười đáp: "Đương nhiên là được rồi!"Hai người đồng loạt biến mất.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ly Qua ngó Diệp Huyên, cười nói: "Diệp công tử, thực ra kế hoạch của trưởng lão cũng không phải không được. Đương nhiên, đây cũng phải xem thử coi Diệp công tử có thể cho Thần Qua Tộc ta cái gì".Đàm phán!Nàng ta muốn xem con bài chưa lật của Diệp Huyên!Không có át chủ bài?Ta còn nói với ngươi cái quỷ ấy!Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta muốn so đấu với cô nương!"So đấu!Ly Qua nhìn Diệp Huyên nói: "Được thôi!"Diệp Huyên cười bảo: "Đổi một nơi khác!"Ly Qua gật đầu.Hai người trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ!Trong điện, lão Trương quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.Thôi tiêu rồi!Bấy giờ, Nam Du Du đi vào trong điện thấy lão Trương quỳ rạp dưới đất thì ngây người, hỏi: "Lão Trương, ông làm gì vậy?"Lão Trương không nói gì.Nam Du Du lại nói: "Lão Trương, xây dựng thư viện cần một số vốn, ông chuyển chút trước cho ta đi!"Lão Trương: "..."...Ở một nơi nào đó trong hư không, Ly Qua nhìn Diệp Huyên cười nói: "Diệp công tử, đừng làm ta thất vọng đó!"Diệp Huyên gật đầu: "Được!"Hắn vừa dứt lời bèn mở tay ra rồi khẽ nhấn, hư không xung quanh lập tức bị gấp thành một đường chỉ. Cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên cũng xuất hiện!Ly Qua thấy cảnh đó thì nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ!Kiếm ra!Vèo!Kiếm quang lóe lên!Lúc này, Ly Qua cũng giơ tay phải lên rồi khẽ ấn xuống, một luồng sáng đen bắ n raĐùng!Mảnh tinh vực rộng lớn giữa hai người bỗng chốc bị nghiền nát!Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Ly Qua xa xa nhìn nhau.Cả hai cứ thế nhìn đối phương!Từ lòng bàn tay Ly Qua có máu chảy xuống!Mà khóe miệng Diệp Huyên cũng chậm rãi tràn ra một tia máu tươi!Giờ phút này, cả hai cùng nhìn nhau cười.Ly Qua cười hỏi: "Trà Tiên Linh ở Hoang Thành rất ngon, cùng đi uống thử nhé?"Diệp Huyên cười đáp: "Đương nhiên là được rồi!"Hai người đồng loạt biến mất.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Ly Qua ngó Diệp Huyên, cười nói: "Diệp công tử, thực ra kế hoạch của trưởng lão cũng không phải không được. Đương nhiên, đây cũng phải xem thử coi Diệp công tử có thể cho Thần Qua Tộc ta cái gì".Đàm phán!Nàng ta muốn xem con bài chưa lật của Diệp Huyên!Không có át chủ bài?Ta còn nói với ngươi cái quỷ ấy!Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi đáp: "Ta muốn so đấu với cô nương!"So đấu!Ly Qua nhìn Diệp Huyên nói: "Được thôi!"Diệp Huyên cười bảo: "Đổi một nơi khác!"Ly Qua gật đầu.Hai người trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ!Trong điện, lão Trương quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt như tro tàn.Thôi tiêu rồi!Bấy giờ, Nam Du Du đi vào trong điện thấy lão Trương quỳ rạp dưới đất thì ngây người, hỏi: "Lão Trương, ông làm gì vậy?"Lão Trương không nói gì.Nam Du Du lại nói: "Lão Trương, xây dựng thư viện cần một số vốn, ông chuyển chút trước cho ta đi!"Lão Trương: "..."...Ở một nơi nào đó trong hư không, Ly Qua nhìn Diệp Huyên cười nói: "Diệp công tử, đừng làm ta thất vọng đó!"Diệp Huyên gật đầu: "Được!"Hắn vừa dứt lời bèn mở tay ra rồi khẽ nhấn, hư không xung quanh lập tức bị gấp thành một đường chỉ. Cùng lúc đó, kiếm Thanh Huyên cũng xuất hiện!Ly Qua thấy cảnh đó thì nụ cười trên mặt thoáng chốc cứng đờ!Kiếm ra!Vèo!Kiếm quang lóe lên!Lúc này, Ly Qua cũng giơ tay phải lên rồi khẽ ấn xuống, một luồng sáng đen bắ n raĐùng!Mảnh tinh vực rộng lớn giữa hai người bỗng chốc bị nghiền nát!Một lúc lâu sau, Diệp Huyên và Ly Qua xa xa nhìn nhau.Cả hai cứ thế nhìn đối phương!Từ lòng bàn tay Ly Qua có máu chảy xuống!Mà khóe miệng Diệp Huyên cũng chậm rãi tràn ra một tia máu tươi!Giờ phút này, cả hai cùng nhìn nhau cười.Ly Qua cười hỏi: "Trà Tiên Linh ở Hoang Thành rất ngon, cùng đi uống thử nhé?"Diệp Huyên cười đáp: "Đương nhiên là được rồi!"Hai người đồng loạt biến mất.