Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11690
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng.Bà ta cười châm biếm: “Có đáng cười không?”Lúc này, Thanh Nhi váy trắng ở bên cạnh bỗng nói: “Ca, ta muốn phát biểu ý kiến!”Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi: “Muội nói đi”.Thanh Nhi váy trắng nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể giết cả nhà bọn chúng không?”Diệp Huyên: “…”“Ha ha!”Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.Diệt Vương tộc?Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.Thanh Nhi biến mất tại chỗ.Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.Ầm!Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.Thôi xong rồi!Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.Vãng Sinh!Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.Không còn nữa!Trực tiếp bị xoá sổ!Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng.Bà ta cười châm biếm: “Có đáng cười không?”Lúc này, Thanh Nhi váy trắng ở bên cạnh bỗng nói: “Ca, ta muốn phát biểu ý kiến!”Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi: “Muội nói đi”.Thanh Nhi váy trắng nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể giết cả nhà bọn chúng không?”Diệp Huyên: “…”“Ha ha!”Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.Diệt Vương tộc?Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.Thanh Nhi biến mất tại chỗ.Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.Ầm!Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.Thôi xong rồi!Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.Vãng Sinh!Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.Không còn nữa!Trực tiếp bị xoá sổ!Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Diệp Huyên im lặng.Bà ta cười châm biếm: “Có đáng cười không?”Lúc này, Thanh Nhi váy trắng ở bên cạnh bỗng nói: “Ca, ta muốn phát biểu ý kiến!”Diệp Huyên nhìn Thanh Nhi: “Muội nói đi”.Thanh Nhi váy trắng nhìn Diệp Huyên, nghiêm túc hỏi: “Ta có thể giết cả nhà bọn chúng không?”Diệp Huyên: “…”“Ha ha!”Nghe lời này của Thanh Nhi váy trắng, người phụ nữ xinh đẹp bật cười, cười một cách rất ngông cuồng.Diệt Vương tộc?Đừng nói người trước mặt, dù là Triệu tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn cũng chẳng có thực lực tiêu diệt được Vương tộc.Thế mà cô gái này lại nói muốn tiêu diệt Vương tộc, đúng là trò cười.Lúc này Diệp Huyên lại gật đầu: “Được”.Thanh Nhi biến mất tại chỗ.Giây tiếp theo, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co rút, bà ta vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai hàng lông mày của bà ta.Ầm!Người phụ nữ xinh đẹp bị ghim ngay tại chỗ.Vẻ mặt Khâu Nguyên cũng trở nên cứng đờ.Thôi xong rồi!Đây là suy nghĩ của lão ta lúc này.Mà vào lúc này, vô số hơi thở mạnh mẽ đột nhiên vọt lên từ trong thành Vương tộc, bay thẳng đến chỗ của Thanh Nhi váy trắng và Diệp Huyên.Thấy vậy, Thanh Nhi váy trắng tiến lên trước một bước rồi vung kiếm.Vãng Sinh!Khi thanh kiếm vung lên, một luồng ánh sáng trắng quét ra, trong khoảnh khắc, vô số hơi thở cường đại tan thành mây khói.Không còn nữa!Trực tiếp bị xoá sổ!Lúc này, khuôn mặt Khâu Nguyên đã hoàn toàn tái nhợt.Đây đã không đơn giản chỉ là “xong rồi” nữa!Trong thoáng chốc, ngọn lửa vừa mới bùng lên từ Vương tộc đã bị một nhát kiếm của Thanh Nhi dập tắt.