Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.
Chương 11696
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười hỏi: “Việc gì?”Triệu Huyền Huyền xoè tay, một luồng khí đen bay ra từ cơ thể nàng ta, luồng khí đen này giống như sương mù bao phủ lấy người nàng ta.Nhìn thấy luồng khí đen này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nặng nề.Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ luồng khí này.Triệu Huyền Huyền nhìn Hung Nghê: “Đây là lời nguyền của Thượng Cổ Thần, ở trong cơ thể ta ăn mòn sinh khí và tu vi của ta, cô có thể giải trừ cho ta được không?”Thanh Nhi nhìn luồng khí đó rồi bảo: “Ta từng thấy thứ này, năm xưa khi các cô giao chiến với kẻ thù của các cô, kẻ thù của các cô đã dùng bí thuật thần bí này”.Triệu Huyền Huyền gật đầu: “Đúng thế”.Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Có giúp không?”Diệp Huyên nhìn Triệu Huyền Huyền, nàng ta hơi cúi đầu: “Làm ơn”.Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Có dễ không?”Thanh Nhi gật đầu.Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta giúp một tay đi”.Dẫu sao cũng lấy đồ của người ta.Thanh Nhi gật đầu, nhìn Triệu Huyền Huyền, lúc này luồng khí đen ở nơi xa chợt hoá thành một khuôn mặt người rồi trừng mắt với Thanh Nhi: “To gan!”“Hửm?”Thanh Nhi nhướng mày: “To gan?”Luồng khí đen phẫn nộ lườm Thanh Nhi: “Ta được hoá thành từ lời nguyền của Thượng Cổ Thần mà ngươi cũng dám động đến ta?”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta dám!”Nói xong nàng phất tay chém kiếm Vãng Sinh ra, luồng khí đen còn chưa phản ứng lại đã bị kiếm ghim tại chỗ.“A!”Luồng khí đen ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm rú thê lương, sau đó chậm rãi biến mất.Khí đen điên cuồng gào thét: “Ngươi dám đả thương ta!”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta thật sự dám!”Khí đen gầm lên giận dữ: “Sao ngươi dám?!”Thanh Nhi bình tĩnh nói: “Ta dám đấy!”Khí đen: “…”Cứ như vậy, luồng khí đen dần dần biến mất.Ngay khi nó sắp hoàn toàn biến mất thì lại đột nhiên rống to: “Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Ta lấy vận mệnh cả đời của mình để nguyền rủa ngươi!”Bùm!Đột nhiên mây đen kéo đến, sau đó vô số nhân quả vận mệnh màu đỏ máu xuất hiện trên bầu trời, tựa như một tấm lưới khổng lồ.Nhìn thấy điều này, Diệp Huyên cau mày.Mà lúc này, những nhân quả vận mệnh màu đỏ máu ấy lại ập xuống Thanh Nhi bên dưới.Thanh Nhi vẫn bình tĩnh, không có hành động gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười hỏi: “Việc gì?”Triệu Huyền Huyền xoè tay, một luồng khí đen bay ra từ cơ thể nàng ta, luồng khí đen này giống như sương mù bao phủ lấy người nàng ta.Nhìn thấy luồng khí đen này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nặng nề.Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ luồng khí này.Triệu Huyền Huyền nhìn Hung Nghê: “Đây là lời nguyền của Thượng Cổ Thần, ở trong cơ thể ta ăn mòn sinh khí và tu vi của ta, cô có thể giải trừ cho ta được không?”Thanh Nhi nhìn luồng khí đó rồi bảo: “Ta từng thấy thứ này, năm xưa khi các cô giao chiến với kẻ thù của các cô, kẻ thù của các cô đã dùng bí thuật thần bí này”.Triệu Huyền Huyền gật đầu: “Đúng thế”.Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Có giúp không?”Diệp Huyên nhìn Triệu Huyền Huyền, nàng ta hơi cúi đầu: “Làm ơn”.Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Có dễ không?”Thanh Nhi gật đầu.Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta giúp một tay đi”.Dẫu sao cũng lấy đồ của người ta.Thanh Nhi gật đầu, nhìn Triệu Huyền Huyền, lúc này luồng khí đen ở nơi xa chợt hoá thành một khuôn mặt người rồi trừng mắt với Thanh Nhi: “To gan!”“Hửm?”Thanh Nhi nhướng mày: “To gan?”Luồng khí đen phẫn nộ lườm Thanh Nhi: “Ta được hoá thành từ lời nguyền của Thượng Cổ Thần mà ngươi cũng dám động đến ta?”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta dám!”Nói xong nàng phất tay chém kiếm Vãng Sinh ra, luồng khí đen còn chưa phản ứng lại đã bị kiếm ghim tại chỗ.“A!”Luồng khí đen ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm rú thê lương, sau đó chậm rãi biến mất.Khí đen điên cuồng gào thét: “Ngươi dám đả thương ta!”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta thật sự dám!”Khí đen gầm lên giận dữ: “Sao ngươi dám?!”Thanh Nhi bình tĩnh nói: “Ta dám đấy!”Khí đen: “…”Cứ như vậy, luồng khí đen dần dần biến mất.Ngay khi nó sắp hoàn toàn biến mất thì lại đột nhiên rống to: “Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Ta lấy vận mệnh cả đời của mình để nguyền rủa ngươi!”Bùm!Đột nhiên mây đen kéo đến, sau đó vô số nhân quả vận mệnh màu đỏ máu xuất hiện trên bầu trời, tựa như một tấm lưới khổng lồ.Nhìn thấy điều này, Diệp Huyên cau mày.Mà lúc này, những nhân quả vận mệnh màu đỏ máu ấy lại ập xuống Thanh Nhi bên dưới.Thanh Nhi vẫn bình tĩnh, không có hành động gì.
Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên, Diệp Huyên cười hỏi: “Việc gì?”Triệu Huyền Huyền xoè tay, một luồng khí đen bay ra từ cơ thể nàng ta, luồng khí đen này giống như sương mù bao phủ lấy người nàng ta.Nhìn thấy luồng khí đen này, vẻ mặt Diệp Huyên lập tức trở nên nặng nề.Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm từ luồng khí này.Triệu Huyền Huyền nhìn Hung Nghê: “Đây là lời nguyền của Thượng Cổ Thần, ở trong cơ thể ta ăn mòn sinh khí và tu vi của ta, cô có thể giải trừ cho ta được không?”Thanh Nhi nhìn luồng khí đó rồi bảo: “Ta từng thấy thứ này, năm xưa khi các cô giao chiến với kẻ thù của các cô, kẻ thù của các cô đã dùng bí thuật thần bí này”.Triệu Huyền Huyền gật đầu: “Đúng thế”.Thanh Nhi nhìn Diệp Huyên: “Có giúp không?”Diệp Huyên nhìn Triệu Huyền Huyền, nàng ta hơi cúi đầu: “Làm ơn”.Diệp Huyên quay đầu nhìn Thanh Nhi: “Có dễ không?”Thanh Nhi gật đầu.Diệp Huyên cười nói: “Vậy chúng ta giúp một tay đi”.Dẫu sao cũng lấy đồ của người ta.Thanh Nhi gật đầu, nhìn Triệu Huyền Huyền, lúc này luồng khí đen ở nơi xa chợt hoá thành một khuôn mặt người rồi trừng mắt với Thanh Nhi: “To gan!”“Hửm?”Thanh Nhi nhướng mày: “To gan?”Luồng khí đen phẫn nộ lườm Thanh Nhi: “Ta được hoá thành từ lời nguyền của Thượng Cổ Thần mà ngươi cũng dám động đến ta?”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta dám!”Nói xong nàng phất tay chém kiếm Vãng Sinh ra, luồng khí đen còn chưa phản ứng lại đã bị kiếm ghim tại chỗ.“A!”Luồng khí đen ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm rú thê lương, sau đó chậm rãi biến mất.Khí đen điên cuồng gào thét: “Ngươi dám đả thương ta!”Thanh Nhi nghiêm túc nói: “Ta thật sự dám!”Khí đen gầm lên giận dữ: “Sao ngươi dám?!”Thanh Nhi bình tĩnh nói: “Ta dám đấy!”Khí đen: “…”Cứ như vậy, luồng khí đen dần dần biến mất.Ngay khi nó sắp hoàn toàn biến mất thì lại đột nhiên rống to: “Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Ta lấy vận mệnh cả đời của mình để nguyền rủa ngươi!”Bùm!Đột nhiên mây đen kéo đến, sau đó vô số nhân quả vận mệnh màu đỏ máu xuất hiện trên bầu trời, tựa như một tấm lưới khổng lồ.Nhìn thấy điều này, Diệp Huyên cau mày.Mà lúc này, những nhân quả vận mệnh màu đỏ máu ấy lại ập xuống Thanh Nhi bên dưới.Thanh Nhi vẫn bình tĩnh, không có hành động gì.