Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11699

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười: “Vậy cáo từ nhé”.Nói xong hắn dẫn Thanh Nhi rời đi.Nhưng lúc này cô gái váy đen lại cất tiếng: “Xin công tử dừng bước”.Diệp Huyên quay đầu lại, nàng ta nói tiếp: “Ta biết một nơi có mỏ Bà Sa Tinh, chí ít cũng phải có hơn trăm triệu viên. Hơn nữa còn là vật vô chủ, công tử có hứng thú không?”Diệp Huyên chớp mắt: “Vật vô chủ?”Cô gái váy đen gật đầu: “Đúng, ở cách đây cũng không xa”.Diệp Huyên cười: “Đi!”Cô gái váy đen gật đầu: “Đi theo ta”.Diệp Huyên dẫn Thanh Nhi biến mất ở nơi xa cùng cô gái váy đen.Một lát sau, ba người vào trong một dãy núi, cô gái váy đen nó: “Đây là dãy núi Hoang Yêu, trước đây tộc Chân Yêu vô cùng mạnh đã sinh sống ở đây, nhưng bây giờ họ đã đi rồi”.Diệp Huyên chau mày: “Chân Yêu tộc?”Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên: “Công tử chưa nghe bao giờ à?”Diệp Huyên cười đáp: “Chưa!”Cô gái váy đen gật đầu rồi giải thích: “Là Yêu tộc đã từng rất mạnh, vô cùng mạnh, dù là tộc của Thượng Cổ Thần cũng phải dè chừng họ. Nhưng sau này họ tới một vũ trụ khác, mà khi ấy họ đi rất vội vàng, để lại đây một số đồ. Chúng ta thường xuyên tới nơi này tìm bảo bối nhưng không dám vào quá sâu, bởi ở nơi sâu ấy còn lưu lại một luồng khí thế mạnh mẽ”.Vừa nói nàng ta vừa nhìn Thanh Nhi váy trắng.Thanh Nhi váy trắng khẽ cười: “Ta không sợ”.Nàng ấy nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ca có thể ngông thoải mái! Có ta ở đây rồi!”Diệp Huyên: “…”Ngao du muôn nơi!Diệp Huyên cười ha ha.Khỏi phải nói, đi theo Thanh Nhi, hắn vô cùng có cảm giác an toàn.Một lát sau, cả ba người cùng khởi hành.Dọc đường đi, Triệu Huyền Huyền thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, rõ ràng là nàng cũng rất tò mò về cô gái này, thực lực của cổ thật sự là quá mức kinh khủng!Nàng chưa bao giờ gặp được người nào mạnh như vậy!Lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng quay sang nhìn Triệu Huyền Huyền, cười hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: "Cô mạnh thật đấy!"Thanh Nhi váy trắng khẽ gặt đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Ta cũng thấy vậy".Triệu Huyền Huyền sượng mặt đi, cô nương này không khiêm tốn chút nào luôn! Tất nhiên nàng cũng chẳng cần khiêm tốn làm gì, bởi vì nàng thật sự mạnh như vậy!Thanh Nhi váy trắng lại bỗng lườm Diệp Huyên đang không nhịn được cười ở bên cạnh: "Ca, huynh cười cái gì? Chẳng lẽ ta không mạnh à?"Diệp Huyên nghiêm lại ngay: "Mạnh chứ!"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười: “Vậy cáo từ nhé”.Nói xong hắn dẫn Thanh Nhi rời đi.Nhưng lúc này cô gái váy đen lại cất tiếng: “Xin công tử dừng bước”.Diệp Huyên quay đầu lại, nàng ta nói tiếp: “Ta biết một nơi có mỏ Bà Sa Tinh, chí ít cũng phải có hơn trăm triệu viên. Hơn nữa còn là vật vô chủ, công tử có hứng thú không?”Diệp Huyên chớp mắt: “Vật vô chủ?”Cô gái váy đen gật đầu: “Đúng, ở cách đây cũng không xa”.Diệp Huyên cười: “Đi!”Cô gái váy đen gật đầu: “Đi theo ta”.Diệp Huyên dẫn Thanh Nhi biến mất ở nơi xa cùng cô gái váy đen.Một lát sau, ba người vào trong một dãy núi, cô gái váy đen nó: “Đây là dãy núi Hoang Yêu, trước đây tộc Chân Yêu vô cùng mạnh đã sinh sống ở đây, nhưng bây giờ họ đã đi rồi”.Diệp Huyên chau mày: “Chân Yêu tộc?”Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên: “Công tử chưa nghe bao giờ à?”Diệp Huyên cười đáp: “Chưa!”Cô gái váy đen gật đầu rồi giải thích: “Là Yêu tộc đã từng rất mạnh, vô cùng mạnh, dù là tộc của Thượng Cổ Thần cũng phải dè chừng họ. Nhưng sau này họ tới một vũ trụ khác, mà khi ấy họ đi rất vội vàng, để lại đây một số đồ. Chúng ta thường xuyên tới nơi này tìm bảo bối nhưng không dám vào quá sâu, bởi ở nơi sâu ấy còn lưu lại một luồng khí thế mạnh mẽ”.Vừa nói nàng ta vừa nhìn Thanh Nhi váy trắng.Thanh Nhi váy trắng khẽ cười: “Ta không sợ”.Nàng ấy nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ca có thể ngông thoải mái! Có ta ở đây rồi!”Diệp Huyên: “…”Ngao du muôn nơi!Diệp Huyên cười ha ha.Khỏi phải nói, đi theo Thanh Nhi, hắn vô cùng có cảm giác an toàn.Một lát sau, cả ba người cùng khởi hành.Dọc đường đi, Triệu Huyền Huyền thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, rõ ràng là nàng cũng rất tò mò về cô gái này, thực lực của cổ thật sự là quá mức kinh khủng!Nàng chưa bao giờ gặp được người nào mạnh như vậy!Lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng quay sang nhìn Triệu Huyền Huyền, cười hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: "Cô mạnh thật đấy!"Thanh Nhi váy trắng khẽ gặt đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Ta cũng thấy vậy".Triệu Huyền Huyền sượng mặt đi, cô nương này không khiêm tốn chút nào luôn! Tất nhiên nàng cũng chẳng cần khiêm tốn làm gì, bởi vì nàng thật sự mạnh như vậy!Thanh Nhi váy trắng lại bỗng lườm Diệp Huyên đang không nhịn được cười ở bên cạnh: "Ca, huynh cười cái gì? Chẳng lẽ ta không mạnh à?"Diệp Huyên nghiêm lại ngay: "Mạnh chứ!"

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên cười: “Vậy cáo từ nhé”.Nói xong hắn dẫn Thanh Nhi rời đi.Nhưng lúc này cô gái váy đen lại cất tiếng: “Xin công tử dừng bước”.Diệp Huyên quay đầu lại, nàng ta nói tiếp: “Ta biết một nơi có mỏ Bà Sa Tinh, chí ít cũng phải có hơn trăm triệu viên. Hơn nữa còn là vật vô chủ, công tử có hứng thú không?”Diệp Huyên chớp mắt: “Vật vô chủ?”Cô gái váy đen gật đầu: “Đúng, ở cách đây cũng không xa”.Diệp Huyên cười: “Đi!”Cô gái váy đen gật đầu: “Đi theo ta”.Diệp Huyên dẫn Thanh Nhi biến mất ở nơi xa cùng cô gái váy đen.Một lát sau, ba người vào trong một dãy núi, cô gái váy đen nó: “Đây là dãy núi Hoang Yêu, trước đây tộc Chân Yêu vô cùng mạnh đã sinh sống ở đây, nhưng bây giờ họ đã đi rồi”.Diệp Huyên chau mày: “Chân Yêu tộc?”Cô gái váy đen nhìn Diệp Huyên: “Công tử chưa nghe bao giờ à?”Diệp Huyên cười đáp: “Chưa!”Cô gái váy đen gật đầu rồi giải thích: “Là Yêu tộc đã từng rất mạnh, vô cùng mạnh, dù là tộc của Thượng Cổ Thần cũng phải dè chừng họ. Nhưng sau này họ tới một vũ trụ khác, mà khi ấy họ đi rất vội vàng, để lại đây một số đồ. Chúng ta thường xuyên tới nơi này tìm bảo bối nhưng không dám vào quá sâu, bởi ở nơi sâu ấy còn lưu lại một luồng khí thế mạnh mẽ”.Vừa nói nàng ta vừa nhìn Thanh Nhi váy trắng.Thanh Nhi váy trắng khẽ cười: “Ta không sợ”.Nàng ấy nhìn Diệp Huyên, cười nói: “Ca có thể ngông thoải mái! Có ta ở đây rồi!”Diệp Huyên: “…”Ngao du muôn nơi!Diệp Huyên cười ha ha.Khỏi phải nói, đi theo Thanh Nhi, hắn vô cùng có cảm giác an toàn.Một lát sau, cả ba người cùng khởi hành.Dọc đường đi, Triệu Huyền Huyền thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn Thanh Nhi váy trắng, rõ ràng là nàng cũng rất tò mò về cô gái này, thực lực của cổ thật sự là quá mức kinh khủng!Nàng chưa bao giờ gặp được người nào mạnh như vậy!Lúc này, Thanh Nhi váy trắng bỗng quay sang nhìn Triệu Huyền Huyền, cười hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"Triệu Huyền Huyền nghiêm túc nói: "Cô mạnh thật đấy!"Thanh Nhi váy trắng khẽ gặt đầu, khóe miệng hơi cong lên: "Ta cũng thấy vậy".Triệu Huyền Huyền sượng mặt đi, cô nương này không khiêm tốn chút nào luôn! Tất nhiên nàng cũng chẳng cần khiêm tốn làm gì, bởi vì nàng thật sự mạnh như vậy!Thanh Nhi váy trắng lại bỗng lườm Diệp Huyên đang không nhịn được cười ở bên cạnh: "Ca, huynh cười cái gì? Chẳng lẽ ta không mạnh à?"Diệp Huyên nghiêm lại ngay: "Mạnh chứ!"

Chương 11699