Tác giả:

Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm.

Chương 11715

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẩn ra, không ngờ cô bé nói đến là đến thật.Tiểu Tịnh nói với Cô gái áo bào đen: “Đến thứ côn đồ như ta mà cũng phải ngoan ngoãn học làm người ở thư viện, thì ai cho mi cái gan chó đến gây sự hả?"Diệp Huyên: “...”Cô gái áo bào đen: “Ngươi là cái thá gì?"Tiểu Tịnh nhăn nhở cười: “Mặt mũi mi cũng khá đấy, lột xuống làm đồ chơi là phù hợp nhất!"Cô bé siết tay lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn trào ra, sau đó là một bàn tay khổng lồ đỏ máu vút qua không gian.Siêu thời không vỡ thành từng mảnh vụn.Cô gái áo bào đen nheo mắt lại, vung tay đấm ra.Cứng đối cứng!Ầm!Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, cả hai bị đẩy lùi lại chừng mấy chục nghìn trượng mới dừng lại.Diệp Huyên trân trối nhìn Tiểu Tịnh đầy hoảng sợ.Con bé này mạnh dữ vậy sao?Tiểu Tịnh đó giờ đều vô cùng khiêm tốn, không có cơ hội thật sự để ra tay.Nên hắn mới đánh giá thấp năng lực của nàng!Không ngờ cô bé khiêm nhường như vậy là vì đã có Diệp Thanh Thanh và Thanh Khâu.Có hai vị đại thần ấy ở đây, Tiểu Tịnh chỉ còn biết cúi đầu mà thôi.Cô gái áo bào đen cau này nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi là ai?!"Tiểu Tịnh nhe răng: “Người đứng thứ hai Thiện Viện của thư viện Quan Huyên!"Cô gái áo bào đen: “Cái thư viện cỏn con ấy không ngờ cũng có người tài”.Tiểu Tịnh lắc đầu: “Năm ấy ta cũng từng phách lối như mi, nhưng bây giờ, hầy... Khuyên mi một câu, lo đầu hàng cho lẹ đi, bằng không đợi đại ca ta gọi người đến thì mi hết đường sống. Ta cho mi hay, muội muội của huynh ấy xấu tính gần chết, gặp phải nàng ấy thì mi với cả cái Chân Yêu tộc kia cũng xong đời!"Cô gái áo bào đen chỉ lạnh lùng đáp: “Vậy sao?"Tiểu Tịnh thở dài: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”.Rồi cô bé bước tới, tung cú đấm về phía cô gái áo bào đen.Cú đấm khiến không gian bốn bề hóa thành biển máu.Diệp Huyên thì cau mày khi nhận ra mùi của huyết mạch Phong Ma từ Tiểu Tịnh.Cô gái áo bào đen thấy cú đấm của Tiểu Tịnh thì đanh mặt lại, cả người chuyển động, tay phải hóa thành một cánh tay ầm ầm dộng ra một cú đấm.Ruỳnh!

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên ngẩn ra, không ngờ cô bé nói đến là đến thật.

Tiểu Tịnh nói với Cô gái áo bào đen: “Đến thứ côn đồ như ta mà cũng phải ngoan ngoãn học làm người ở thư viện, thì ai cho mi cái gan chó đến gây sự hả?"

Diệp Huyên: “...”

Cô gái áo bào đen: “Ngươi là cái thá gì?"

Tiểu Tịnh nhăn nhở cười: “Mặt mũi mi cũng khá đấy, lột xuống làm đồ chơi là phù hợp nhất!"

Cô bé siết tay lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn trào ra, sau đó là một bàn tay khổng lồ đỏ máu vút qua không gian.

Siêu thời không vỡ thành từng mảnh vụn.

Cô gái áo bào đen nheo mắt lại, vung tay đấm ra.

Cứng đối cứng!

Ầm!

Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, cả hai bị đẩy lùi lại chừng mấy chục nghìn trượng mới dừng lại.

Diệp Huyên trân trối nhìn Tiểu Tịnh đầy hoảng sợ.

Con bé này mạnh dữ vậy sao?

Tiểu Tịnh đó giờ đều vô cùng khiêm tốn, không có cơ hội thật sự để ra tay.

Nên hắn mới đánh giá thấp năng lực của nàng!

Không ngờ cô bé khiêm nhường như vậy là vì đã có Diệp Thanh Thanh và Thanh Khâu.

Có hai vị đại thần ấy ở đây, Tiểu Tịnh chỉ còn biết cúi đầu mà thôi.

Cô gái áo bào đen cau này nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi là ai?!"

Tiểu Tịnh nhe răng: “Người đứng thứ hai Thiện Viện của thư viện Quan Huyên!"

Cô gái áo bào đen: “Cái thư viện cỏn con ấy không ngờ cũng có người tài”.

Tiểu Tịnh lắc đầu: “Năm ấy ta cũng từng phách lối như mi, nhưng bây giờ, hầy... Khuyên mi một câu, lo đầu hàng cho lẹ đi, bằng không đợi đại ca ta gọi người đến thì mi hết đường sống. Ta cho mi hay, muội muội của huynh ấy xấu tính gần chết, gặp phải nàng ấy thì mi với cả cái Chân Yêu tộc kia cũng xong đời!"

Cô gái áo bào đen chỉ lạnh lùng đáp: “Vậy sao?"

Tiểu Tịnh thở dài: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”.

Rồi cô bé bước tới, tung cú đấm về phía cô gái áo bào đen.

Cú đấm khiến không gian bốn bề hóa thành biển máu.

Diệp Huyên thì cau mày khi nhận ra mùi của huyết mạch Phong Ma từ Tiểu Tịnh.

Cô gái áo bào đen thấy cú đấm của Tiểu Tịnh thì đanh mặt lại, cả người chuyển động, tay phải hóa thành một cánh tay ầm ầm dộng ra một cú đấm.

Ruỳnh!

Image removed.

Đệ Nhất Kiếm ThầnTác giả: Thanh PhongTruyện Converter, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhThanh Thành, từ đường nhà họ Diệp."Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”.Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm.Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp."Tại sao?!"Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên.Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Huyên ngẩn ra, không ngờ cô bé nói đến là đến thật.Tiểu Tịnh nói với Cô gái áo bào đen: “Đến thứ côn đồ như ta mà cũng phải ngoan ngoãn học làm người ở thư viện, thì ai cho mi cái gan chó đến gây sự hả?"Diệp Huyên: “...”Cô gái áo bào đen: “Ngươi là cái thá gì?"Tiểu Tịnh nhăn nhở cười: “Mặt mũi mi cũng khá đấy, lột xuống làm đồ chơi là phù hợp nhất!"Cô bé siết tay lại, để một luồng sức mạnh khổng lồ tuôn trào ra, sau đó là một bàn tay khổng lồ đỏ máu vút qua không gian.Siêu thời không vỡ thành từng mảnh vụn.Cô gái áo bào đen nheo mắt lại, vung tay đấm ra.Cứng đối cứng!Ầm!Theo tiếng nổ đinh tai vang lên, cả hai bị đẩy lùi lại chừng mấy chục nghìn trượng mới dừng lại.Diệp Huyên trân trối nhìn Tiểu Tịnh đầy hoảng sợ.Con bé này mạnh dữ vậy sao?Tiểu Tịnh đó giờ đều vô cùng khiêm tốn, không có cơ hội thật sự để ra tay.Nên hắn mới đánh giá thấp năng lực của nàng!Không ngờ cô bé khiêm nhường như vậy là vì đã có Diệp Thanh Thanh và Thanh Khâu.Có hai vị đại thần ấy ở đây, Tiểu Tịnh chỉ còn biết cúi đầu mà thôi.Cô gái áo bào đen cau này nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi là ai?!"Tiểu Tịnh nhe răng: “Người đứng thứ hai Thiện Viện của thư viện Quan Huyên!"Cô gái áo bào đen: “Cái thư viện cỏn con ấy không ngờ cũng có người tài”.Tiểu Tịnh lắc đầu: “Năm ấy ta cũng từng phách lối như mi, nhưng bây giờ, hầy... Khuyên mi một câu, lo đầu hàng cho lẹ đi, bằng không đợi đại ca ta gọi người đến thì mi hết đường sống. Ta cho mi hay, muội muội của huynh ấy xấu tính gần chết, gặp phải nàng ấy thì mi với cả cái Chân Yêu tộc kia cũng xong đời!"Cô gái áo bào đen chỉ lạnh lùng đáp: “Vậy sao?"Tiểu Tịnh thở dài: “Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà”.Rồi cô bé bước tới, tung cú đấm về phía cô gái áo bào đen.Cú đấm khiến không gian bốn bề hóa thành biển máu.Diệp Huyên thì cau mày khi nhận ra mùi của huyết mạch Phong Ma từ Tiểu Tịnh.Cô gái áo bào đen thấy cú đấm của Tiểu Tịnh thì đanh mặt lại, cả người chuyển động, tay phải hóa thành một cánh tay ầm ầm dộng ra một cú đấm.Ruỳnh!

Chương 11715